Chương 107: Thức tỉnh ký ức

"Quạc..Quạc..Có thông báo đây! Ngăn chặn bốn kẻ Nezomu, Tanjirou cùng với AKiko và Nezuko đem đến tổng hành dinh...Quạc..Quạc..."

Nghe thấy thông báo này tất cả mọi người đều ngừng tay lại ngước nhìn lên nghe ngóng. Chỉ thấy từ trong bóng tối đi ra hai người thuộc nhóm Kakushi-Đội xử lý hậu sự.

Hai người này đến gần Tanjirou và trói cậu ta lại, tiếp đó bọn họ mới yên tâm vác Tanjirou xuống núi theo. Còn về phần Nezuko thì được Nezomu bế đặt vào trong hòm để nàng có thể nghỉ ngơi.

Nói thật thì ban nãy do tỉ thí với Shinobu cho lên Nezomu đã không thể nhìn thấy màn chạy trốn siêu cute của Nezuko. Điều này làm hắn vô cùng tiếc nuối, nếu có thể quay lại thời gian với cả có cái điện thoại trong tay thì chắc chắn hắn sẽ không chần chừ, lập tức quay lại cái cảnh này ngay tức khắc.

Thật sự thì nó quá là đáng yêu.

Vì được thông báo từ tổng hành dinh cho lên mọi người phải di chuyển không ngừng nghỉ đến tận sáng. Những ai bị thương thì đều được cuốn gói tống đến Điệp phủ ngay, để được nhận lấy những điều kiện chăm sóc tốt nhất.

Đeo hai cái hòm gỗ đi đến trước tổng hành dinh, đột nhiên Nezomu phát hiện được Mitsuri đã đứng đợi chờ hắn ở một gốc cây gần đó. Nhìn thấy vậy Nezomu vô cùng vui vẻ, hắn liền tiến đến vẫy tay gọi nàng:

"Vợ ới! Anh ở đây nè..."

Vừa nói Nezomu vừa cười hì hì chạy vội đến chỗ của nàng, thấy hắn chạy tới khuôn mặt Mitsuri không hiểu sao lại ửng hồng, có lẽ nàng hơi ngại ngùng chăng?

Kéo Mitsuri đến một góc khuất gần đó Nezomu ngấu nghiến thưởng thức đôi môi béo mập của nàng. Vừa hôn Nezomu vừa luồn cái bàn tay hư hỏng vào trong khe áo Mitsuri và se se nhẹ cái núm vú của nàng.

Cảm nhận được độ ấm nóng mà bàn tay Nezomu truyền đến, cái núm của Mitsuri bất giác trở lên cương cứng, cầm vô cùng vui tay.

"Ư~Ưm..."

Tiếng rên rỉ kích thích đang không ngừng thoát ra khỏi cổ họng Mitsuri, điều này làm cho Nezomu vô cùng kích thích.

Tuy nhiên mọi việc chỉ dừng lại ở hôn hít với tiếp xúc qua thân thể mà thôi. Trước mắt Nezomu cùng Mitsuri phải đi vào trong dinh thự của nhà Ubuyashiki, và cũng là tổng hành dinh của sát quỷ đội, để tiếp nhận phán quyết từ các trụ cột và đặc biết là Ubuyashiki Kagaya-người đứng đầu sát quỷ đội.

Đột nhiên dị biến nổi lên.

Chỉ thấy vốn Nezomu đang cùng Mitsuri đi vào trong dinh thự thì đột nhiên hai con ngươi hắn trở lên vô thần. Cả cơ thể đổ gục xuống do quán tính cùng trọng lực, may mắn thay Mitsuri ở bên cạnh đã kịp thời vươn đôi tay khảnh mảnh của mình ra đỡ lấy hắn.

"Nezomu! Nezomu!! Anh bị sao vậy, Nezomu...!"

Ôm lấy thân thể Nezomu, đôi mắt Mitsuri hiện lên rõ vẻ vô cùng lo lắng, nàng không ngừng kêu lớn gọi tên Nezomu. Thế nhưng những gì nàng nhận lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.

.............

Trong một vùng không gian bao la không điểm giới hạn, bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng từ trên cao chiếu rọi xuống. Ngay khi cái luồng sáng này vừa tản đi, để lộ ra một thiếu niên mặt mũi ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Đây là đâu? Đâu là đây? Vừa nãy mình còn đang nói chuyện với Mitsuri mà???"

Lẩm bẩm vài câu Nezomu ráo riết nhìn xung quanh. Đột nhiên Nezomu nhận ra, mình lại nhìn thấy như bình thường!

Hắn không còn mù nữa rồi!

Giờ Nezomu mới để ý rằng cái nơi này vô cùng quỷ quái. Bầu trời cùng mặt đất cứ như nối liền với nhau vậy!

Không!

Thứ mà Nezomu đang dẫm lên không phải mặt đất mà là mặt nước, chỉ cần hắn di chuyển nhẹ cái thôi là mặt nước lại lăn tăn xuất hiện những gợn sóng nhỏ.

Bầu trời đêm đen tối thế nhưng lại được chiếu sáng bởi vô vàn những ngôi sao. Nhìn bằng mắt thường thôi có thể thấy được những ngôi sao này tụ lại, xoay quanh vô số những tiếp điểm tựa như những dải thiên hà rựa rỡ muôn màu trên không trung.

Mải miết ngắm nghía tinh không, tâm thần Nezomu không biết từ lúc nào đã bị cuốn theo những vòng xoáy của thiên hà. Cứ cái đà này tâm thần của Nezomu sẽ bị "lạc lối" mất.

Thế nhưng đột nhiên có một giọng nói vang lên giúp Nezomu định thần lại:

"Đừng nhìn nhiều nếu không muốn bị cuốn mất đi ý thức. Hiện giờ ngươi đang trong trạng thái linh hồn thể, nếu mà mất đi ý thức là đồng nghĩa với toạch đó."

Ngước mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, Nezomu thấy được một thiếu niên đang ngồi "múa" loạn xạ bàn phím máy tính.

Đúng vậy chính là máy tính! Thứ đồ không hề tồn tại trong thế giới Kimetsu!

Thế nhưng điều đặc biệt là Nezomu không thể nhìn thấy được khuôn mặt của thiếu niên này! Xung quanh khuôn mặt của hắn ta bao phủ bởi một lớp sương mù, dù cho dùng tai, mũi để cả nhận thì Nezomu cũng không thể định hình được khuôn mặt của cậu ta ra sao.

Mon men đến gần, Nezomu nhìn thấy thiếu niên này đang chơi lol, con tướng cậu ta đang chơi lại chính là kẻ bất dung thứ Yasuo.

Uầy...!

Nhìn cái cách múa thôi là thấy thật cay con mắt. Ai đâu lướt lướt loạn xạ, chọc Q toàn xịt, chẳng có tý kỹ năng gì cả. Đây quả thật là con gà trong những con gà mà.

Đột nhiên thiếu niên kia quay ngoắt ra đối diện thẳng mặt Nezomu và nói: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì đấy! Ngươi chắc đéo gì hơn ta...!"

Nghe thấy vậy Nezomu hơi chột dạ, ừ thì nói thật thì trình của hắn cũng tầm thiếu niên đó thôi.

Nhưng mà một kẻ đấu với máy trong phòng tập với một kẻ đã gây lên không biết bao nhiêu nỗi khiếp sợ cho cả team mình lẫn team bạn như Nezomu là không cùng một đẳng cấp!

Thế nhưng thiếu niên kia lại cất lời:

"Mày bị ngu à!? Ở đây làm đéo có mạng mà chơi. Tao chỉ dùng tinh thần lực tạo ra con PC ngồi chơi cho đỡ buồn thôi, ở đây mà có mạng thì bọn kia chỉ có nước đầu hàng sớm."

"Khụ khụ...!"

Giả vờ ho khan, Nezomu đánh mắt đi sang chỗ khác để khỏi phải đối mặt với thiếu niên này.

Thế nhưng đột nhiên Nezomu nhận ra.

Cmn!! Rồi đây là đâu, đâu là đây...chỗ này là chỗ nào!!!

Nghĩ vậy Nezomu lại đưa ánh mắt của mình về đối diện với người thiếu niên trước mặt, như thể nói "Ngươi đọc được suy nghĩ của ta rồi còn gì, trả lời đi chứ."

Chỉ thấy thiếu niên kia vẫn không thèm ngoảnh mặt liếc nhìn Nezomu một mắt, hắn ta vẫn cắm đầu múa phím không ngừng nghỉ, cả một vùng không gian văng vẳng không ngớt những âm thanh cạch cạch của bàn phím máy tính phát ra.

"Ta là ngươi, ngươi là ta. Chỗ này chính là thế giới tinh thần của chúng ta, chẳng qua ta thấy chán quá cho lên tân trang lại một chút thôi, chứ thực ra nó nhìn cũng bình thường thôi, không đẹp được như thế này đâu."

Giọng nói từ phía thiếu niên lại tiếp tục phát ra, không đợi Nezomu hồi đáp, thiếu niên kia nói tiếp:

"Thôi ta múa chán rồi, chúng ta hợp nhất nào!"

Dứt lời thiếu niên kia đột nhiên tiêu thất rồi lại xuất hiện ngay trước mặt Nezomu. Không đợi hắn phản ứng gì, thiếu niên kia đã đâm xuyên thân thể mình vào người hắn.

Ngay tức khắc cả người Nezomu như được ngâm mình trong suối nước nóng vậy, rất ấm áp, vô cùng thoải mái.

Trong đầu Nezomu dần xuất hiện những dòng ký ức đã biến mất, từng hình ảnh chạy qua trước mắt hắn như thể những thước phim tua chậm vậy.

Chỉ sau một vài giây phút ngắn ngủi, khí chất của Nezomu biến hoá trở lên nghiêng trời lệch đất, giờ đây hắn đã quay về lại với chính mình.

Vươn vai vài cái, Nezomu thầm lẩm bẩm: "Tu vi bị phong ấn vẫn chưa giải được nhưng mà linh hồn mình được giải phong rồi. Với cái sức mạnh Đế cấp linh hồn hiện giờ thì cái map này bá cmn nhất rồi chứ còn gì nữa."

"Thuỷ!!"

Hô một tiếng, đột nhiên trước mặt Nezomu xuất hiện một chiếc vòng tay có khắc hoạ đầu của một con rồng đang ngậm trong miệng một bông hoa sen. Chỉ thấy cái vòng tay này toả ra kim quang vô cùng chói mắt.

Thế nhưng chỉ ít phút sau, toàn bộ ánh sáng tán đi để lại chiếc vòng tay trôi nổi trong không trung, giờ đây nhìn nó vô cùng bình thường, tựa như một món đồ mỹ nghệ tầm thường mà thôi.

Đây chính là cơ chế ẩn tàng do Nezomu tạo ra, đơn giản là hắn không muốn nó bị chú ý thôi, mà vả lại nếu ai biết một kẻ có tu vi chỉ đạt đến vương cấp như hắn lại có bản mệnh linh bảo thì chắc chắn không thể ngồi yên đâu.

Đơn giản vì bản mệnh linh bảo quá quý hiếm, chỉ khi đạt đến thánh cấp mới có thể tạo ra bản mệnh linh bảo của riêng mình, người ta còn gọi bản mệnh linh bảo nôm na là Thánh khí!

Chính vì thế có thể hiểu được thứ này quý giá đến mức nào rồi.

Nhìn ngắm xung quanh không gian tinh thần của mình, Nezomu thầm nói:

"Cũng đã đến lúc rời đi rồi, nếu không Mitsuri sẽ lo lắng lắm cho mà xem..."

...........

Bên ngoài thế giới tinh thần.

Hiện giờ Mitsuri vô cùng lo lắng cho Nezomu, ôm chặt hắn vào lòng, nàng chuẩn bị bế Nezomu lên tìm người giúp đỡ. Thế nhưng chưa kịp hành động, hai con mắt Nezomu bất chợt rung động một chút rồi mở ra.

Chỉ thấy từ con mắt hắn băn ra hai luồng sáng xanh lam cùng vàng kim, có thể thấy rõ một bên mắt bắn ra màu vàng kim có hình thù giống hệt với mắt của những con rồng trong truyền thuyết cổ xưa, còn mắt phát ra ánh sáng màu xanh lam thì lại giống mắt người thường, tuy vậy nó lại tạo cho người nhìn một cảm giác vô cùng thân thuộc cùng ấm áp.

Thế nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi hai luồng sáng này hoàn toàn biến mất, cứ như chúng chưa hề tồn tại qua vậy.

Là một người chứng kiến hoàn toàn sự việc Mitsuri có thể khẳng định chắc nịch rằng thứ ánh sáng đó có tồn tại, và người phát ra thứ ánh sáng này lại chính là người mà nàng yêu quý-Nezomu!

Chỉ thấy sau khi hai tia sáng thần bí tiêu thất, hai con người của Nezomu lại trở lại với màu đen như bình thường. Nhìn thấy Mitsuri đang còn há hốc mồm ngạc nhiên, Nezomu nở nụ cười thần bí và dùng ngón trỏ đưa lên trước miệng.

"Xuỵt... Đây là bí mật của đôi ta, em nhé?"

Nói xong Nezomu trao cho nàng một nụ hôn mãnh liệt làm cho Mitsuri không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ, nàng hiện giờ chỉ biết để mặc cho đầu lưỡi Nezomu "tàn phá" khoang miệng mình và chấp nhận hưởng thụ nụ hôn này mà thôi.

Sau một hồi cháo lưỡi, Nezomu đeo lên hai cái hòm có chứa Akiko cùng Nezomu rồi nắm tay Mitsuri cùng đi vào dinh thự.

Vừa vào đến nơi hắn đã nhìn thấy được các trụ cột đã đến đông đủ, chỉ còn chờ mối hắn cùng Mitsuri và cả hai cô vợ nhỏ Nezomu cả Akiko là bắt đầu xét xử rồi.

Thấy vậy khuôn mặt Mitsuri hơi ửng hồng, nàng bí mật dùng tay bấu lấy một bên eo của Nezomu khiến hắn đau điếng người. Tuy vậy Nezomu vẫn không gạt tay nàng ra mà khoác cánh tay của mình lên vai nàng rồi nói:

"Sorry mọi người nhé, vừa nãy có chuyện gia đình cho lên đến hơi muộn một chút."