Chương 106: Chạy đua với Shinobu

Keng...!!

Đột nhiên âm thanh vũ khí lại một lần nữa phát ra. Không biết từ đâu xuất hiện một cô gái mặc chiếc áo haori có hoa văn hình thù tựa như đôi cánh của con bướm.

Chỉ thấy nàng mỉm cười giơ tay chào Nezomu vô cùng thân thiện, nếu không còn thanh "phóng lợn" trong tay, có lẽ không ai có thể biết được chỉ vài giây trước thôi chính nàng đã tấn công Nezuko.

"Chào đằng ấy...Tại sao cậu lại bảo vệ cho một con quỷ? Nguy hiểm lắm đó nha, mau tránh xa cô ta ra đi."

Cô nàng này chính là Trùng trụ Kochou Shinobu! Một người có thú vui tao nhã chính là hay đi cà khịa, mà đối tượng đặc biệt hay bị cà khịa là Thuỷ trụ Giyuu.

Nghe thấy Shinobu nói vậy Nezomu vội vàng để cho Tanjirou bế Nezuko rồi bảo cậu ta chạy đi, còn bản thân mình thì quay hướng Shinobu nghiêm túc nói:

"Cô gái này không giống một con quỷ bình thường. Cô ấy là bạn gái của tôi."

Thế nhưng Shinobu vẫn nhoẻn miệng nở nụ cười giả tạo đáp lại: "Ồ, thật đáng tiếc. Nếu vậy thì tôi sẽ giết cô ấy bằng một chất độc ngọt ngào không gây đau đớn."

Vừa nói Shinobu vừa giơ thanh "phóng lợn" của mình lên và chuẩn bị hướng về phía Tanjirou để tấn công.

Tuy nhiên Nezomu đã nhanh hơn một bước dùng kiếm của mình chặn lại đòn tấn công của Shinobu. Nhận thấy Nezomu không dễ ăn như cấp bậc của mình, Shinobu bật nhảy lên cành cây gần đó và nhờ những cành cây để tiến tới chỗ Tanjirou.

Thấy vậy Nezomu cũng lập tức nhảy lên đuổi theo, tuy vậy hắn vẫn thua kém Shinobu một chút về khoản tốc độ. Mắt thấy đuổi không kịp Nezomu lập tức hét lớn:

"Chúng ta có cùng chung một kẻ thù. Tôi biết con quỷ giết chị của cô là ai!!"

Nghe Nezomu nói vậy Shinobu bỗng nhiên khựng lại, khuôn mặt xinh đẹp của nàng không biết từ bao giờ đã nổi lên những đường gân xanh chỉ vì phải kìm nén cơn tức giận đang cháy hừng hực trong cơ thể.

Ở một bên Giyuu nhìn thấy khuôn mặt hiện giờ của Shinobu thì vô cùng kinh ngạc. Phải biết bình thường Shinobu luôn nở nụ cười, tuy hơi giả tạo nhưng mà có thể thấy bất kỳ lúc nào nàng cũng cười.

Dù là chiến đấu với lũ quỷ hoặc giao tiếp với những người khác. Tuy vậy hiện tại một người luôn tươi cười lại thể hiện ra một mặt trái hoàn toàn khác biết này làm cho Giyuu không khỏi tò mò kẻ khiến Shinobu phải căm phẫn đến mức không còn để ý đến hình tượng là ai.

Chỉ thấy bỗng nhiên Shinobu đạp mạnh vào cành cây mình đang đứng và bắn thẳng về phía Nezomu, để lại sau lưng là những tàn ảnh mơ hồ. Nàng nắm chặt cổ áo Nezomu và gằn giọng hỏi:

"Kẻ đó...là ai!!?"

Thế nhưng Nezomu lại nắm chặt cổ tay của nàng kéo lên cao và đáp ngược lại:

"Vậy cô định làm cách nào để tiêu diệt hắn? Phải biết chính chị của cô......"

"Im miệng...!!!"

Nghe thấy Shinobu quát lớn Nezomu cũng biết mình đã đi hơi xa, tuy vậy hắn vẫn gằn giọng nói tiếp:

"Chính cô mới là kẻ phải im lại! Chị của cô. Kochou Kanae, đã bị hắn ta giết chết! Cô nghĩ mình có thể giết được hắn ta sao? Mà cho dù cô có giết được hắn ta thì chắc chắn phải đánh đổi cả tính mạng của chính cô!"

"Đừng nói nữa...Đây là chuyện của tôi! Không liên quan đến cậu! Mau nói cho tôi biết kẻ đó là ai!!"

"Để tôi nói hết đã!" Nezomu quát lớn một câu rồi dùng hai tay cố định thẳng khuôn mặt của Shinobu đối diện với mình và nói tiếp:

"Nhìn tôi này, đừng nhìn đi đâu cả. Tuy tôi mù nhưng thứ tôi có thể nhìn thấy còn nhiều hơn những gì có có thể tưởng tượng được!"

"Cô không quan tâm đến mạng sống của mình thì cũng phải để ý đến cảm nhận của người xung quanh nữa!"

"Tôi ngửi thấy mùi hoa tử đằng từ trộn cùng một số độc dược trong người cô toả ra. Cô đã dùng cơ thể của bản thân làm vật chứa chất độc phải không!?"

"Ngu ngốc!!"

"Đừng có gánh vác một mình, hãy để tôi cùng gánh vác giúp cô. Tôi sẽ chặt đầu cái tên đó. Vì cô, vì những người mà hắn đã giết và vì cả chính tôi nữa."

Nghe thấy Nezomu nói vậy bản thân Shinobu cũng vô cùng chột dạ, việc nàng dùng chính cơ thể mình làm nơi tích trữ độc hoa tử đằng chỉ có mỗi mình nàng biết mà thôi. Ngay cả những người thân cận nhất với nàng trong điệp phủ cũng không thể biết được bí mất này.

Nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt không hiểu sao sau khi nghe được những câu nói của cậu ta trong lòng Shinobu lại cảm thấy thiếu niên này toả ra một sức hút khiến nàng vô cùng tin tưởng những lời mà cậu ta nói.

Tuy vậy nhìn vào khoảng cách thực lực hiện tại của cả hai, Shinobu lại nở một nụ cười giễu cợt.

"Cậu lấy đâu ra niềm tin để có thể gánh vác mối thù này với tôi. Ngay cả đuổi theo tôi cậu còn không kịp thì làm sao cậu lại chắc chắn được cậu là sẽ chặt được đầu cái tên quỷ đã giết chị gái tôi."

Nghe đến đây Nezomu hơi lúng túng không biết nói gì, gãi đầu vài cái định đánh trống lảng chuyển sang chủ đề khác thì Shinobu lại nói:

"Bây giờ chúng ta chạy đua đi, nếu cậu thắng thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội để tôi có thể tin tưởng cậu. Còn nếu thua thì cho tôi biết thông tin của con quỷ đã giết chị tôi và đừng xen vào chuyện của tôi nữa."

"Được thôi. Nếu vậy đích đến sẽ là vị trí hiện tại của Tanjirou, cái người ban nãy cõng bạn gái của tôi." Nezomu đáp lại.

"Được. Giyuu. Anh hãy làm trọng tài nhé, mà nếu anh không làm thì sẽ bị ghét đó..."

Nghe thấy Shinobu nói vậy Giyuu chỉ đành bất lực đáp lại: "Được rồi, tôi sẽ làm trọng tại. Nhưng. Tôi không hề bị ghét."

"A~ra vậy anh anh không hề biết mình bị ghét sao? Xin thứ lỗi vì tôi nói quá nhiều."

Chỉ thấy Giyuu im lặng một hồi rồi bất chợt hô: "Chuẩn bị. Bắt đầu!"

Vừa nói Giyuu vừa vọt lên đằng trước để quan sát. Chỉ thấy đằng sau là hai thân ảnh đang nhảy vọt từ cành cây này qua cành cây khác ngay trên đầu Giyuu.

Với ưu thế về thân thể nhỏ nhắn Shinobu có thể dễ dàng di chuyển qua những cành cây một cách dễ dàng. Còn Nezomu, để làm được như vậy hắn đã phải tập luyện rất nhiều kể từ lúc còn đi săn với mọi người trong làng.

Hai người về mặt tốc độ thì Shinobu đang nhỉnh hơn và dẫn trước. Tuy bị tụt lại phía sau nhưng lên nhớ bản thân Nezomu đang chịu tác dụng phụ của việc phá bỏ giới hạn do ban nãy vừa chiến đấu với Hạ huyền ngũ Rui.

Thế nhưng với khả năng khôi phục kinh người của mình Nezomu đã dần hồi phục và đang gia tăng tốc độ qua từng giây phút ngắn ngủi. Chẳng mấy chốc hắn đã dần đuổi kịp và đang chuẩn bị vượt qua Shinobu.

Thấy cảnh này Shinobu hơi kinh ngạc đôi chút, tuy vậy đừng coi thường nàng, Shinobu chính là một trụ cột thứ thiệt đó.

"Ara~ Nếu cậu chỉ có thế thì tạm biệt nhé..."

Chỉ thấy Shinobu tăng tốc, ngay lập tức khoảng cách của cả hai lại dần dần cách biệt. Nezomu đương nhiên cũng không chịu thua, hắn nghiến răng nghiến lợi tiếp tục tăng tốc.

Nezomu không thể thua được!

Hắn chắc chắn sẽ không thua, bởi lẽ Nezomu không muốn phải thấy cảnh người con gái trước mắt phải chết. Không vì thèm thân thể nàng, mà là vì hắn muốn vậy, đương nhiên chắc chắn những ai từng xem qua bộ anime này cũng không muốn Shinobu phải chết.

Nếu không biết trước được nguyên tác thì đâu ai có thể biết được một người luôn giữ nụ cười trên môi như Shinobu lại phải gánh vác lỗi căm thù kinh khủng đến nhường nào.

Shinobu chỉ có 18 tuổi thôi, nếu ở thế giới cũ của Nezomu thì cái độ tuổi này vẫn còn mơ mộng về bạch mã hoàng tử của riêng mình, cái độ tuổi của thanh xuân tươi đẹp.

Nhưng.

Thiếu nữ 18 tuổi đó lại phải cầm kiếm gánh vác mối thù giết chị, nàng không hề mạnh mẽ như Mitsuri, không cao lớn như Kanae-người chị của mình. Nàng còn chẳng thể dùng kiếm để chặt đứt đầu một con quỷ nữa là.

Tấm thân nhỏ nhắn đó không biết đã phải trải qua bao gian khổ để có thể "bò lên" ngôi vị "Trụ cột". Không cần nhìn, ai cũng có thể biết rằng nàng đã bỏ ra rất nhiều. Mồ hôi, công sức, thậm chí là cả máu của mình.

Thế nhưng không một ai. Không một ai có thể nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối của nàng. Tất cả những gì họ nhìn thấy là một Shinobu luôn giữ nụ cười trên môi, một Shinobu luôn lấy việc trêu chọc làm niềm vui cho mình.

"Tôi sẽ không thua cô đâu! Đừng xem thường tôi!!"

Mạnh miệng là thế nhưng mà hiện giờ cơ bắp Nezomu vô cùng nhức mỏi, tuy tác dụng phụ của việc phá bỏ giới hạn đang dần hồi phục nhưng việc liên tục nghiền ép cơ thể mình hoạt động quá sức đang khiến nó trở lên quá tải.

Nezomu có thể cảm nhận được từng thớ cơ của mình đang truyền đến cái cảm giác nhức nhối cứ như hàng triệu con kiến lửa đang điên cuồng cắn xé chúng vậy. Hơi thở Nezomu trở lên dồn dập hơn, tuy vậy khuôn mặt hắn lại không hề tỏ ra một chút khó chịu nào cả.

Những điều cũng chẳng liên quan đến sức bền hay gì cả, nó giống như một cái động cơ luôn trong chế độ tăng tốc cực đại thì sẽ nhanh nóng máy hơn là một cái động cơ chạy với tốc độ bình thường.

Chình vì thế có thể dễ dàng hiểu một người có thể lực tốt như Nezomu lại nhanh chóng kiệt sức như vậy.

Khó chịu là thế nhưng một lần nữa Nezomu lại tiếp tục tăng tốc độ của mình lên, một lần nữa khoảng cách của cả hai lại được rút ngắn.

Đến lúc này đây khuôn mặt bất biến của Shinobu hiện rõ vẻ kinh ngạc. Là chủ nhân của Điệp phủ, chắc chắn Shinobu có khả năng y thuật không phải hạng xoàng.

Vừa nhìn thấy Nezomu thì nàng cũng đã biết được hắn đang ở tình trạng kiệt sức về mặt tinh thần lẫn thể xác. Chính vì lý do này cho lên Shinobu mới ra đề nghị chạy đua, thế nhưng có lẽ nàng đã quá coi thường thiếu niên này rồi.

Quãng đường đua nhìn thế nhưng lại không xa cho lắm, nó chỉ tầm khoảng 10 phút đi bộ mà thôi. Thế nhưng Nezomu trong vài phút ngắn ngủi đã liên tục hai lần liền cưỡng ép thân thể chạy quá tốc độ mà nó có thể chịu đựng.

Không nói đến có chịu được hay không nhưng mà nếu là người thường thì đã gục từ lâu rồi.

"Người này tâm trí thật kiên cường. Có lẽ mình cũng lên thử đặt niềm tin vào cậu ta...biết đâu điều này là đúng đắn thì sao?"

Nghĩ vậy Shinobu thoáng liếc mắt nhìn qua Nezomu.

Đột nhiên không hiểu sao Shinobu bỗng đạp hụt vào một cành cây. Chỉ thấy cơ thể nàng theo đà quán tình lộn nhào chuẩn bị ngã lên mặt đất.

Với cái tốc độ của nàng thì nếu mà ngã xuống không gãy tay thì cũng gãy chân mất, mà theo cái hướng nàng ngã xuống thì điểm tiếp đất đầu tiên là đôi tay nhỏ bé đang chới với này.

Với một kiếm sĩ diệt quỷ còn không thể chặt đầu quỷ như Shinobu thì việc gãy tay chẳng khác nào đang phá đi "công cụ" báo thù của nàng!!

Thế nhưng không đợi Shinobu tiếp đất, ngay lập tức một bóng đen lao tới tiếp nàng với một tốc độ không tưởng.

"C..Cô...bất cẩn...quá đấy!" Bế Shinobu theo kiểu công chúa rồi tiếp đất, Nezomu vừa thở hổn hển vừa nói.

Chỉ thấy Shinobu bỗng nhiên nở một nụ cười, nó không giả tạo như những nụ cười khác, nó rất thật và...cũng rất đẹp.

"Cậu đã qua bài kiểm tra của tôi. Hy vọng cậu sẽ nhớ những lời vừa nói của mình...Và...đừng chết nhé..."

Nói rồi Shinobu quay lưng bước đi, chỉ là bóng lưng này không hiểu sao đã không còn nặng lề như trước mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhàng khó tả.

Nhìn thấy Nezomu ngẳn người dõi theo bóng lưng của Shinobu, Giyuu đi đến cạnh hắn rồi nói:

"Cô ấy vừa nãy chỉ giả vờ bất cẩn ngã thôi."

"Tôi biết..."

"Thế sao cậu còn đỡ cô ấy?"

"Bởi vì tôi không muốn cô ấy bị thương."

Nghe thấy Nezomu nói vậy, Giyuu khó hiểu nói tiếp:

"Nhưng mà nhiêu đấy làm sao có thể làm cô ấy bị thương."

"Hahaha, tôi biết tại sao anh toàn bị Shinobu nói rằng anh bị mọi người ghét rồi." Nezomu cười lớn đáp lại.

"Tôi không hề bị ghét..."

"Tôi hiểu..." Nói rồi Nezomu vỗ vỗ vai Giyuu và bước đi.