Chương 71: Trí Lực

Từ Sách hắn đối với ý nghĩ cho đại tướng quân xuất hiện trên mọi chiến trường đã vốn có dự tính. Với khả năng của mình đại tướng quân tốc độ tối đa còn nhanh hơn so với kỵ binh . Dù vậy hắn vẫn luôn cân nhắc, bởi cách này chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất

Một khi sử dụng tới lần thứ hai, Bằng quốc chỉ cần tạo ra tín hiệu từ trước, giống cách Triều Đà nơi trung tâm nhận tín hiệu về đại tướng quân. Đến lúc đó cho dù có cho người đóng giả đại tướng quân nơi cánh phải cũng là không thể che giấu, Dương Tô Bá một kích đánh thẳng vào cánh phải sẽ là kết thúc

Bởi đó chỉ đến khi tới bước đường cùng Từ Sách mới là quyết định dùng đến kế sách này. Ngoài ra Từ Sách cũng đã từng nghĩ đến việc dùng kế sách này để đại tướng quân bất ngờ đột kích Triệu Đà nơi trung tâm. Nếu có thể tiêu diệt Triệu Đà không nghi ngờ gì đó là một đả kích cực lớn đủ để rung chuyển toàn bộ cuộc chiến này

Nhưng ý nghĩ đó rất nhanh đã được hắn loại bỏ, hắn tự tin đại tướng quân đại hoàn toàn có thể đánh thắng Triệu Đà. Nhưng giết được hay không là chuyện khác, nếu Triệu Đà không tiếc tổn hại mà chạy trốn thì đại tướng quân cũng chưa chắc sẽ đuổi được. Hơn nữa nếu bị Triệu Đà cuốn lấy, đến lúc đó Dương Tô Bá nơi cánh phải tiến công đại tướng quân không trở về kịp thì cũng là kết thúc

Trận chiến kéo dài tới tối đen mới dừng lại. Tần quốc toàn bộ ba cánh quân đều bị áp đảo, nhận đến tổn thất vô cùng lớn. May sao nhờ mưu lược bất ngờ của Từ Sách, Vạn An thành vẫn chưa sụp đổ, ngày thứ nhất dài dằng dặc cuối cũng cũng đã kết thúc Bình minh ló dạng cũng là lúc ngày thứ hai của trận chiến bắt đầu

Cuộc chiến vừa bắt đầu, Dương Tô Bá nơi cánh phải vốn coi như là yên binh chính là nơi đầu tiên nổ ra giao tranh. Không nghi ngờ gì việc Trần Khiêm ngày hôm qua xuất hiện nơi cánh trái, đã để lại đả kích lớn đối với Dương Tô Bá

Tần quốc không còn sự bất ngờ của Trần Khiêm, so với hôm qua ngày hôm nay tình thế trở nên càng nguy cấp hơn

Đối diện với tình thế ngặt ngèo trước mặt, Tần quốc cùng Từ Sách bài tẩy cũng đã dùng hết. Chỉ đơn thuần còn lại cách ra sức mà chiến đấu, mà phòng ngự

-‘Toàn quân rút lui’ Nhìn mặt trời bắt đầu xuống núi Dương Tô Bá hét lớn

So với hôm qua, thời gian ngày hôm nay Bằng quốc rút lui sớm hơn rất nhiều. Lý do không phải có biến cố gì xảy mà là ngược lại. Dương Tô Bá đã nhìn ra được chiến thắng của bọn hắn, hắn rõ ràng Vạn An thành bây giờ đã là đèn cạn dầu. Nhưng với thời gian bây giờ có tiếp tục tấn công cũng không kịp, bởi vậy hắn quyết định lui. Ngay sáng ngày mai sẽ tổng tấn công, một kích đốn hạ Vạn An thành

Nhìn binh lính Bằng quốc rút lui, Từ Sách không kìm được xúc động, lời nói gần như là tiếng hét kêu lên.

-‘Trụ được rồi, trụ được rồi. Tiên sinh ngày hôm nay cuối cùng cũng trụ được rồi’

6 tháng qua gian khổ chiến trận, cuối cùng hắn đã hoàn thành chính mình nghĩa vụ, đã không phụ lòng đi binh lính cùng tướng lĩnh hi sinh tính mạng dưới mênh lệnh của hắn kia. Vạn An thành đến ngày hôm nay hắn, không bọn hắn vẫn còn giữ vững

Vương Lâm thông qua Thủy Kính thân phận thấy Từ Sách như vậy, khiến cho trong lòng hắn cũng có phần xúc động. Nhìn từng thùng xe cũng đã vừa đúng lúc tiến tới, Vương Lâm lời lẽ cũng không kìm được sự vui mừng mà lên tiếng

-‘Đúng vậy, trụ được rồi. Từ quân sư lượt của Bằng quốc đã kết thúc bây giờ đã đến lượt của chúng ta’

-‘Vâng tiên sinh’ Từ Sách ánh mắt hừng hực khí thế không chậm trễ liền đáp

Cuộc chiến ngày hôm này kết thúc, nhưng trái ngược với bình thường. Vạn An thành bên trong lại vô cùng nhộn nhịp

- ‘Cẩn thận, cẩn thận, di chuyển nhẹ nhàng thôi. Không được để bên đó lập tức tránh chỗ ngọn lửa ra. Nếu thứ này nổ toàn bộ chúng ta, không toàn bộ Vạn An thành đều sẽ sụp đổ đấy’

Bởi đã được tiên sinh nói về uy lực của những thứ này, Từ Sách vậy nên không chút nào dám lơ là liên tục hô hào, quan sát từng ly từng tí binh lính bốc thùng hàng từ trên xe xuống

Vương Lâm đáng đứng ở bên cạnh quan sát Từ Sách cùng binh lính, bỗng cơn đau nhói trong đầu xuất hiện. Biết thời gian giới hạn đã đến, Vương Lâm liền giao phần việc còn lại cho Từ Sách cùng Trần Khiêm trở về phòng nghỉ ngơi

Tại hoàng cung Tần quốc. Từ từ mở mắt ra, cảm thụ đến cơn đau đầu dữ dội Vương Lâm sắc mặt tái nhợt phải mất một lúc mới hồi phục trở lại

Nhờ Thiên Nhất cơ thể, Vương Lâm có thể tạo ra được Thủy Kính thân phận để quan sát chiến trường. Thân ở Tần quốc, hưởng Tần quốc khí vận Vương Lâm cả cơ thể lẫn tinh thần đáng ra đều luôn ở trạng thái tốt nhất.

Nhưng khi chia tách ý thức cùng lúc vào trong hai cơ thể, Vương Lâm nhận ra rằng trạng thái tinh thần hắn vậy mà hồi phục rất chậm không những vậy còn trở nên suy yếu một cách cực kỳ nhanh chóng. Nếu duy trì thời gian quá dài sẽ khiến hắn gặp những cơn đau đầu, buồn nôn khó tả, giống như có thứ gì đang không ngừng xé rách đầu hắn vậy

Bởi vậy ban đầu, Vương Lâm nếu muốn có thể cùng lúc duy trì ý thức cả hai cơ thể trong thời gian dài mà không gặp di chứng. Hắn chỉ có thể chia ý thức của mình theo tỷ lệ chín một hoặc tám hai. Vì vậy Thủy Kính thân phận bên kia hoạt động rất hạn chế, chỉ có mắt dùng để quan sát cùng miệng dùng để truyền đạt thông tin là chính

Nhưng theo thời gian dài hoạt động, tỷ lệ phân chia ý thức của Vương Lâm ngày càng tăng dần. Bây giờ hắn đã có thể duy trì tỷ lệ ý thức tới mức năm năm trong cả hai cơ thể nguyên một ngày mà hoàn toàn không gặp di chứng gì lớn. Nói cách khác bây giờ nếu muốn có thể có cùng lúc hai Vương Lâm từ trí lực, kí ức, sức mạnh, hoạt động …đều tuyệt đối giống hệt nhau

Bởi đã thích ứng, Vương Lâm nếu để ý thời gian chỉ cần tập trung ý thức về một lúc, hiển sẽ không nhận đến cơn đau dày vò đến mức khí vận Tần quốc cũng không kịp bù đắp được như lúc nãy.

Chỉ là Vương Lâm nhận ra rằng, việc duy trì ý thức cùng lúc trong hai cơ thể không chỉ đơn giản giúp cho công việc giải quyết nhanh hơn mà còn có thể đem đến cho hắn lợi ích khác lớn hơn rất nhiều.

Đặc biệt là khi đẩy ý thức đến giới hạn như lúc nãy, mỗi lần trải qua cơn đau Vương Lâm đều có thể nhận ra trí lực hắn đang gia tăng. Thứ trí lực này không đơn giản là tri thức thu được từ việc đọc sách hay học tập, mà giống như rằng bộ não của Vương Lâm đang được mở rộng vậy

Nếu lúc trước Vương Lâm muốn dùng tay trái vẽ hình tam giác, tay phải đồng thời vẽ hình tròn đòi hỏi hắn cần phải sự tập trung vô cùng lớn, thì giờ đây đối với Vương Lâm lại vô cùng dễ dàng. Đến mức giờ đây nếu muốn, Vương Lâm có thể dùng hai tay đan chéo nhau tay trái giải quyết tấu chương, tay phải vẽ nên bản thiết kế hoàn chỉnh cũng không gặp chút trở ngại gì.

Hay là như trong việc tính toán, lúc trước Vương Lâm tối đã cũng chỉ có thể tính nhẩm phép nhân chia từ 4 chữ số trở xuống. Thì bây giờ đối với hắn phép tính 5 chữ số hoàn toàn không là vấn đề, mà thời gian lại cũng chỉ như lúc trước hắn tinh nhẩm 3 chữ số là nhiều

Việc này khiến Vương Lâm không khỏi nhớ đến rằng kiếp trước của hắn từng có giả thiết rằng:’Con người vốn chỉ dùng chưa tới 10 % trí não của bọn họ’. Điều này vốn vẫn là giả thuyết, chưa từng được chứng minh, nhưng Vương Lâm tình trạng khiến hắn nghi ngờ có lẽ điều này là sự thật

Chưa thể nắm rõ ràng nguyên do, nhưng không nghi ngờ gì lợi ích việc này đem lại đối với Vương Lâm là vô cùng lớn. Vương Lâm nghĩ rằng, nếu tiếp tục có lẽ một lúc nào đó hắn trí lực có thể so được đến cả thứ gọi là máy tính nơi kiếp trước của hắn kia.

Chỉ là cơn đau mỗi lần thật sự là quá lớn, tựa như rằng có kẻ nào đó đang không ngừng dùng rìu liên tục từ từ chậm rãi bổ đầu hắn ra, sau đó lại đem máy khoan khoan từng lỗ ở trong vậy. Nếu không phải Vương Lâm từng chịu đựng vài cơn đau đớn tương tự, thì có lẽ hắn không chỉ đơn giản là sắc mặt nhợt nhạt mà đã sớm trực tiếp ngất đi