Chương 58: Sấm Rền

- ‘Choeng ‘Rầm’ mau lên, mau tiến lến nước tràn đến rồi’Bằng quốc binh lính

-‘’Choeng’’Rầm, rầm’Lũ phía trước các ngươi đang làm cái gì đó, mau mau tiến lên’Rào, rào’Bằng quốc binh lính

-‘’Rầm, Choeng’Cứng quá, thứ gì đây không thể nào đánh vỡ được’Rào, rào’’Bằng quốc binh lính

‘Tất cả tránh ra, để ta đến’Trung Phủ thét lớn, thế như chẻ núi đại đao trong tay mạnh mẽ đánh vào lớp khiên chắn

‘Rầm’Âm thanh va chạm vang lên, Trung Phủ loạng choạng lùi lại nhìn lớp khiên chắn vậy mà không hề tổn hại gì khiến hắn kinh sợ mà kêu lên

-‘Không thể nào’

Lưu Huỳnh tâm trạng đã gấp gáp đến cực điểm, đối diện với bức tường khiên trước mặt bọn hắn tấn công toàn bộ đều vô dụng. Đến cả Trung Phủ cảnh giới võ tướng lục trùng, người sở hữu công kích mạnh nhất trong bọn hắn cũng không thể phá vỡ được

-‘Lưu Huỳnh chúng ta nên làm gì đây, thứ này chỉ sợ phải nặng ít nhất 80kg. Nếu trong điều kiện bình thường thì có thể, nhưng dưới mưa lớn cùng bùn lầy thế này bọn họ hoàn toàn không thể phát huy hết sức lực’Trung Phủ lo lắng lên tiếng’

Ít nhất 80kg, Lưu Huỳnh nghe được lời Trung Phủ nét mặt càng trở nên lo lắng, khó hiểu. Rõ ràng vào buổi sáng bọn hắn trinh sát hoàn toàn không phát hiện bất thường, đồng nghĩa bức tường khiên này chỉ mới xuất hiện trong cơn mưa. Với việc đem theo thứ khiên cồng kềnh cùng nặng nề như vậy, làm sao mà chỉ với thời gian ngắn ngủi một canh giờ lớp tường khiên này có thể dựng lên được

‘Rào, rào’ Trời mưa ngày càng lớn, Lưu Huỳnh dù có vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu nổi, chỉ còn cách ra lệnh rút lui bằng còn đường khác. Nhưng vào lúc Lưu Huỳnh muốn ra lệnh, bỗng mặt đất rung chuyển âm thanh long trời lở đất vang lên’ẦM’

-‘Là lũ quét, lũ quét đến rồi nhanh chạy, chạy mau lên’Lão binh Bằng quốc sợ hãi hét lớn

Dòng nước lũ lượt từ các đỉnh núi kéo xuống, giờ đây đều đổ vào hẻm Khúc Trì. Lưu Huỳnh hoảng sợ biết rõ giờ đây đã không còn kịp để lùi lại, cách duy nhất để có thể thoát khỏi đây chỉ có thể là tiến về phía trước

-Lưu Huỳnh hét lớn:’Trung Phủ, Ôn Lưu, Hoàng Cầm nhanh lên theo ta tất cả chúng ta cùng hợp sức đánh phá’

-‘Được’

‘RẦM, Rầm’Tiếng động lớn vang lên, Lưu Huỳnh cùng 3 kẻ kia bởi dư lực mà bị đẩy ra

-‘Làm sao có thể, cứng đến mức này chỉ sợ thứ này phải nặng ít nhất hơn 150kg’ Trung Phủ sắc mặt kinh hãi mà kêu lên, đòn hợp công của 4 người bọn hắn vậy mà chỉ có thể để lại vết nứt, chưa thể phá vỡ được bức tường khiên

Dòng nước chỉ trong chốc lát đã ngập quá đầu gối, biết không thể chậm trễ Lưu Huỳnh lần nữa hét lớn

-‘Tiếp tục, một lần không được thì hai lần, chỉ cần tiếp tục tấn công vết nứt chúng ta có thể phá vỡ được’

-‘Được, đúng vậy tất cả chuẩn bị theo ta’

3 tướng lĩnh chỉ vừa lấy lại tinh thần, bỗng một âm thanh vang lên

-‘Đùng, đoàng, TA Trần Khiêm đã đến, TOÀN BỘ CÁC NGƯƠI MAU ĐẦU HÀNG’

Âm thanh Trần Khiêm cùng tiếng sấm đồng thời vang lên, cộng hưởng với nhau tựa như tiếng sấm truyền nhấn chìm toàn bộ tướng lĩnh cùng binh lính Bằng quốc tại hẻm Khúc Trì vào tuyệt vọng

-‘Đừng hoảng sợ, nếu Trần Khiêm ở đây đại tướng quân cũng sẽ sớm đến thôi. Hơn thế nữa cho dù là Trần Khiêm, nếu dám tiến xuống đây cũng chỉ là chịu chết thôi’Rào,rào’’ Lưu Huỳnh gào thét trong tuyệt vọng, cố gắng để trấn an tinh thần binh sĩ nhưng dưới mưa lớn âm thanh của hắn hoàn toàn không có tác dụng

-‘’Đùng’, là Trần Khiêm, TRần Khiêm đang ở bên vách núi’Bằng quốc binh lính sợ hãi kêu lên

Theo tiếng hét Lưu Huỳnh cũng đã rất nhanh chóng nhìn thấy Trần Khiêm. ‘Đùng’ÁNH chớp sáng lên, Trần Khiêm thân ảnh to lớn hiện ra. Hắn mặt tựa la sát bên mắt trái có một vết sẹo dài, khoác trên mình là bộ giáp màu bạch kim, phía sau là những thứ tựa như thương, dài đến bất thường, cũng là lý do tại sao trong mưa lớn như này bọn hắn lại có thể nhận ra Trần Khiêm nhanh như vậy

ÁNH chớp qua đi, bóng hình Trần Khiêm cũng trở nên không còn rõ ràng. Nhưng bọn họ vẫn có thế thấy được bóng đen của Trần Khiêm vẫn còn đứng nơi đó. Bỗng nhiên bóng đen cầm thứ thương dài xuống, động tác như rút kiếm ra khỏi vỏ sau đó vào tư thế chuẩn bị, rồi ném

-‘Vút, vút, rầm’

Tiếng xé gió cùng tiếng nổ vang lên, chiếc thương dài không biết bay đi đâu. Sau đó tiếp túc là chiếc thương thứ 2 , thứ 3 … được ném đi. Hoàn toàn không có thương vong, đã 10 chiếc thương ném ra nhưng hoàn toàn không có thương vong nào xảy đến.

Lưu Huỳnh giờ đây đã sợ hãi đến cực điểm. Hắn không thể hiểu nổi, Trần Khiêm đang làm gì, Trần Khiêm muốn làm gì, Trần Khiêm ném những thứ đó đến đâu. Hắn hiểu rõ Trần Khiêm uy danh còn còn lớn hơn đại tướng quân, hiển nhiên một kẻ như vậy sẽ không làm gì vô nghĩa. Bởi vậy càng khiến hắn sợ hãi không thôi, theo bản năng toàn cơ thể hắn run rẩy, hơi thở gấp gáp, dưới cơn mưa lớn tầm tã vậy mà mô hôi của hắn không ngừng chảy.

-‘Giờ Tỵ Vạn An thành 50 km bất ngờ xuất hiện mưa lớn số lượng 50 ml/h, giờ tỵ 3 khắc sau mưa tiếp tục lớn hơn tăng lên 70ml/h kèm theo gió lớn cấp 5. Giờ ngọ mưa tiếp tục lớn dần tăng lên 200ml/h, gió lớn đạt cấp 6….. Giờ mùi mưa lớn đạt đến 400ml/h , cùng gió lớn đạt cấp 7 sau đó giảm dần. Giờ mùi 9 khắc 3 loạt sét cùng lúc đánh xuống địa phận Vạn An thành, kết thúc cơn mưa. Trời nắng nóng 42 độ tiếp tục’

Vừa dứt lời phía xa từ bầu trời giáng xuống 3 loạt sét, cùng với đó là âm thanh lớn tựa như thiên địa gào thét vang lên

-* ‘ĐÙNG, ĐOÀNGGGG, ĐÙNG’ *

Theo loạt sét kết thúc, cơn mưa cùng hoàn toàn dừng lại, những tia nắng dần chiếu rọi. Cũng như cách chúng xuất hiện, đám mây đen nhanh chóng biến mất để lại bầu trời trong xanh không một gợn mây. Nếu không phải nơi mặt đất, cây cối vẫn còn ẩm ướt chỉ sợ không ai nghĩ rằng nơi đây vừa xảy ra mưa lớn

-‘Không sai khác a’

Nhìn tờ giấy tiên tri trong tay, Vương Lâm hài lòng lên tiếng. Để chắc chắn không có gì sai sót hắn đã bỏ thêm 100 điểm khí vận để tìm kiếm tờ giấy tiên tri này. Kết quả này chính là thứ hắn tìm kiếm

-‘Chuyện gì đã xảy ra’nhìn cảnh tượng trước mắt Dương Tô Bá vẻ mặt bàng hoàng lên tiếng

Biết được mục đích Trần Khiêm chính là 20 vạn binh tại hẻm Khúc Trì, bởi mưa lớn khiến cho hắn kỵ binh hoàn toàn không kịp di chuyển. Dương Tô Bá vốn đã chuẩn bị tinh thần đón nhận kết quả xấu nhất, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn là quá sức tưởng tượng của hắn.

20 vạn binh Bằng quốc tại hẻm Khúc Trì tất cả đều chết sạch, không một ai sống sót. Tiến vào sâu, mùi thịt cháy càng bốc lên nghi ngút, ngoài những cái xác ở nơi hắn tiến vào toàn bộ đều là xác chết binh lính Bằng quốc .Một vài kẻ có vẻ chết bởi mũi tên, giáo mác nhưng phần lớn cái xác dường như đều là chết cháy. Nhớ đến loạt sét lúc trước Dương Tô Bá liền nhận ra, binh lính nơi đây chính là bị loạt sét kia đánh trúng. Nhưng hắn không hiểu, tại sao bao nhiêu nơi như vậy, loạt sét kia lại đánh trúng nơi đây

Dương Tô Bá đầy khó hiểu tiếp tục tiến vào sâu hơn, mặc dù nước đã rút nhưng hẻm khúc Trì nơi binh lính Bằng quốc đóng quân lúc trước đã trở thành hồ nước. Dương Tô Bá đang suy nghĩ bỗng bên cạnh nghe tiếng của Công Dã Trường

-‘Đại tướng quân ngài màu nhìn xem, ở chỗ kia’

Theo hướng chỉ của Công Dã Trường, Dương Tô Bá nhìn thấy hàng chục cây thương găm trên vách đá sắp thành chữ. Cây thương dáng vẻ kỳ lạ, toàn bộ là một màu đen dường như đều làm từ kim loại, không những vậy còn dài một cách bất thường

Không kìm được tò mò, Dương Tô Bá lập tức lao đến. Chỉ một bước nhảy Dương Tô Bá đã đạt đến vị trí những cây thương, khoảng khắc hắn chuẩn bị chạm đến cây thương, một cảm giác tựa như sét giật lan tỏa khắp cơ thể hắn khiến hắn bất động rớt xuống’rầm’

- ‘Đại tướng quân’ Công Dã Trường lo lắng hét lớn

May sao Dương Tô Bá mặc dù ngã từ trên cao xuống, với cơ thể của võ tướng cửu trùng hắn hoàn toàn không chịu tổn thương lớn nào. Chỉ là cơ thể vẫn tạm thời chưa thể di chuyển được. Mặc dù sét đánh đã qua một thời gian, vậy mà những cây thương kia vẫn còn đọng lại lực sét mạnh như vậy. Nhìn chữ Tần tạo bởi những cây thương , Dương Tô Bá hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, một suy nghĩ khiến hắn run rẩy , hắn muốn chối bỏ suy nghĩ đó nhưng tất cả mọi thứ mà hắn thấy đến cả bản năng hắn cũng mách bảo rằng suy nghĩ đó chính là sự thật. Trận mưa ngày hôm nay không phải là ngẫu nhiên. Trần Khiêm không Tần quốc đã sớm biết trận mưa này sẽ xảy ra