Chương 57: Mưa Rơi

- ‘Rầm, Đùng, ĐOÀNG, RẦM…’

Mây đen ầm ầm kéo đến, chỉ trong chốc lát bầu trời mới lúc trước còn trong xanh giờ đây đã bị mây đen che phủ, đến cả mặt trời cũng nhanh chóng bị đám mây đen nuốt chửng. Vạn An thành- Phàn thành giờ đây đã bị bao phủ bởi màn đêm đen kịt. Không một ánh nắng nào dù là nhỏ nhất có thể xuyên qua được, chỉ có âm thanh của sấm sét gào thét đang không ngừng vang lên

Nhìn cảnh tượng siêu thực diễn ra trước mắt Dương Tô Bá chết lặng, toàn bộ binh lính Bằng quốc đều chết lặng.

-‘Chuyện gì, chuyện gì đang diễn ra’Bằng quốc binh lính hoang mang sợ hãi

-‘Giống như ngày hôm đó, là thiên biến, là thiên biến’Lão binh Bằng quốc sợ hãi kêu lên

-‘R ẦM, ĐÙNG,….Rào, rào’

Theo âm thanh sét đánh vang lên những giọt mưa nặng hạt cũng bắt đầu lũ lượt rơi xuống. Chỉ trong chốc lát, những giọt mưa rơi đã lớn đến mức làm trắng xõa cả bầu trời

Dương Tô Bá đối với cảnh tượng trước mắt vẫn chưa thể nào hiểu nổi, trí não của hắn bởi cảnh tượng trước mắt mà trở nên đình trệ. Chỉ đến khi cảm nhận những giọt mưa nặng hạt rơi trên giáp hắn mới kịp nhận ra, nhưng vẫn đã là quá muộn màng mà hoảng hốt kêu lên

-‘Không ổn, Không ổn, ‘Rào, rào’ toàn quân lập tức di chuyển’

Công Dã Trường nghe được mệnh lệnh của Dương Tô Bá cũng mới tỉnh lại, sốt sắng hỏi

-‘Đại tướng quân ‘Rào’chúng ta di chuyển đến đâu, đã có chuyện gì xảy ra’

-‘Là Khúc Trì, Trần Khiêm đang muốn tiến đánh chiếm lại Khúc Trì ’RÀO,RÀO’’Dương Tô Bá

- ‘Không ngờ trời thật sự mưa.’Rào, rào’. Thủy Kính tiên sinh thật sự là thần tiên giáng trần ’Tần quốc tướng lĩnh vui mừng kêu lên

‘Cha cha’’tiếng vó ngựa dồn dập không ngừng nghỉ vang lên. ‘Rào rào’cơn mưa ngày càng trở nên nặng hạt, chỉ trong chốc lát đám cháy quần quần lúc trước đã trở nên suy yếu gần như hoàn toàn bị dập tắt.

Trần Khiêm dù đã được biết trước nhưng vẫn khiến hắn kinh ngạc không thôi. Giống như tướng lĩnh lúc nãy hét lớn, Trần Khiêm đối với lão sư bệ hạ, Thủy Kính tiên sinh thân phận tiên nhân giờ đây thật sự nghi ngờ

Một cơn mưa trái mùa, không tuân theo quy luật bình thường mà lại có thể dự đoán chính xác đến cả thời gian, số lượng…. như vậy. Trừ khi cơn mưa này do chính là tiên sinh tạo ra, chứ một con người bình thường làm sao có thể làm được đến như vậy

Không chắc chắn nhưng Trần Khiêm giờ đây hiểu rõ ràng Thủy Kính tiên sinh là một nhân vật không tầm thường, việc có thể có được bản đồ tuyết sơn lúc trước cũng là một phần bằng chứng

Trên tường thành Từ Sách vẻ mặt vui mừng, say mê đắm mình trong cơn mưa. Mưa đến, mọi điều kiện đều đã tập hợp, kế sách đã thành đồng nghĩa Vạn An thành nguy hiểm qua đi, đắm mình trong cơn mưa Từ Sách toàn bộ mệt mỏi cùng lo âu lúc trước đều như được rửa trôi. Từ Sách hắn ta giờ đây đã được tái sinh, không chỉ hắn Vạn An thành theo cơn mưa này cũng được tái sinh

Vạn An thành cánh phải nơi đây chính là nơi chịu tổn thất nặng nề nhất. Chỉ trong ít chốc nữa, Bằng quốc binh lính đã có thể chiếm được tường thành, đặt bước lớn cho việc kết thúc trận chiến này. Nhưng bỗng mưa lớn xuất hiện, với thiết lập mưa bão cấp 7 cơn mưa đem theo những cơn gió to đến mức thổi bay cả những cây cao bật gốc, khiến cho Bằng quốc không thể dựng thang, binh lính công thành hoàn toàn không thể tiếp tục tiến lên.

Mất đi viện trợ, cùng với việc Tần quốc binh lính đã có chuẩn bị với cơn mưa cùng gió lớn từ trước. Rất nhanh chóng toàn bộ binh lính Bằng quốc nơi tường thành đã bị áp đảo tiêu diệt

Cánh trái, Thiết Kỵ quân cũng như vậy. Mưa đến, mặt trời hoàn toàn bị che lấp, Thiết Kỵ quân không còn bị cái nắng nóng gay gắt lúc trước hạn chế. Diệp Hùng không còn sợ hãi lập tức ra lệnh

-‘Thiết Kỵ quân dừng lại, trở về đội hình nghênh chiến kẻ địch’

Mặc cho Diệp Hùng bị thương nặng, Thiết Kỵ quân nhân số cũng không còn qua nhiều, nhưng Dương Họa Sơn cũng không dám tiếp tục tiến lên. Với kinh nghiệm lâu năm, hắn hiểu rõ rằng dưới cơn mưa nặng hạt như vậy, uy lực ra đòn của kỵ binh bên hắn sẽ giảm sút không ít, còn Thiết Kỵ quân bên kia với trong lượng cùng giáp trụ dày sẽ gần như không ảnh hưởng. Nhìn cơn mưa bất ngờ trước mắt, Dương Họa Sơn ánh mặt lộ rõ vẻ tiếc hận, nếu không phải cơn mưa này xuất hiện chỉ trong chốc lát nữa thôi hắn đã có thể tiêu diệt được hoàn toàn Thiết Kỵ quân. Ngậm ngùi bất lực, Dương Họa Sơn giờ đây chỉ có thể ra lệnh lui binh

‘Cha, cha’Nhìn thấy lối ra đã ở ngay trước mắt, Trần Khiêm vội vàng lập tức hét lớn

-‘Toàn quân nghe lệnh, phía trước rẽ trái,chúng ta sẽ chiếm lại Khúc Trì’

-‘Nhanh mau lên, nước tràn đến rồi’Rào,rào’ di chuyển, di chuyển nhanh’Bằng quốc binh lính hét lớn

-‘Ngựa , mau lên dắt ngựa tới đây, mau lên’Rào, rào’Bằng quốc binh lính

-‘Tránh ra mau lên’Rào, rào, rầm, Á’Bằng quốc binh lính hét lớn, một tên lính xấu xố không kịp tránh né bị cọc cờ xuyên thẳng qua người

Hẻm Khúc Trì hiện đang có 20 vạn binh Bằng quốc tập trung tại nơi này, giờ đây tất cả 20 vạn binh đều đang chìm trong hỗn loạn.

Mưa to gió lớn bất ngờ ập đến, Bằng quốc binh lính không có thời chuẩn bị, lều trại vốn là bọn hắn tạm bợ dựng nên hôm qua. Bởi vậy dưới gió lớn tất cả lều trại, đồ đạc đều bị thổi bay tứ tung, đến cả ngựa nếu không được buộc chặt cũng sẽ bị gió lớn thổi đi mất.

Không những vậy mưa to không ngớt, chỉ trong chốc lát mực nước trong hẻm đã nhanh chóng ngập quá bàn chân. Cho dù có cố gắng tát nước đi thì dưới mưa gió lớn như vậy hoàn toàn không khả thi, nếu không may còn có thể giống như tên lính kia bị cọc gỗ xuyên thủng mà dẫn đến tử vong. Hết cách Lưu Huỳnh cùng các tướng lĩnh khác chỉ có thể trước khi nước ngập hết hẻm núi ra lệnh rút binh.

Mưa to làm tầm nhìn cực kỳ hạn chế, cùng với gió lớn không ngừng, khiến 20 vạn binh Bằng quốc chỉ có thể bám sát nhau cố gắng mà từng bước di chuyển.

Lưu Huỳnh nét mặt lo lắng, con đường lúc trước chỉ mất chưa đến nửa canh giờ di chuyển, mà giờ đây đã gần một canh giờ trôi qua bọn hắn vẫn chưa tiến ra được. Dưới mưa lớn con đường đất trở thành bãi bùn lầy, ngựa chiến hoàn toàn không thể sử dụng được. 20 vạn binh Bằng quốc chỉ có thể cực khổ lội bùn di chuyển, khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ mệt mỏi

-‘Tới rồi, chúng ta tới rồi’Bằng quốc binh lính vui mừng

Nửa canh giờ cực khổ tiếp tục trôi qua, Lưu Huỳnh cùng binh lính đã thấm mệt cuối cùng cũng nhìn thấy cửa ra. Mặc cho mưa lớn, thân là võ tướng cảnh Lưu Huỳnh thị lực vẫn vượt trội hơn binh lính bình thường. Bởi vậy khoảng khắc nhìn thấy cửa ra, Lưu Huỳnh ngược lại không hề vui mừng. Hắn con ngươi co rút, trong lòng bất an, sợ hãi, hắn giờ đây chỉ mong rằng đôi mắt của hắn đã sai rồi, hắn quá mệt mỏi rồi. Nhưng tiến đến gần hơn Lưu Huỳnh biết hắn đã không nhìn nhầm, phía trước nơi bọn hắn tiến đến là hàng dài kẻ địch đang chờ đợi, mỗi bọn hắn phía trước đều có một chiến khiên lớn sếp thành hàng tựa như một bức tường sắt. Lưu Huỳnh nét mặt trở nên kinh hãi cực độ, sợ hãi mà hét lớn

-‘Có phục kích, phía trước có địch phục kích. Toàn quân chuẩn bị chiến đấu’