- ‘Cấp báo, bẩm quân sư cánh phải báo về kẻ địch đã áp sát tới tường thành, hiện quân ta đang nỗ lực giao chiến’
-‘Cấp báo, cánh trái đã hoàn toàn bị đẩy lùi, Thiết Kỵ Binh hiện đang bị truy sát bởi Dương Họa Sơn, thỉnh cầu cứu viện’
-‘Ta đã biết’Từ Sách
-‘Cấp báo….’
Hàng loạt tin khẩn cấp báo về, tất cả trong đó đều là tin xấu, khiến Từ Sách đứng ngồi không yên. Mặc cho chính hắn là người lựa chọn tin tưởng tiên sinh lời nói, từ đó đề ra kế sách ngày hôm nay. Dù vậy thời nhìn gian đã gần đến, vậy mà bầu trời vẫn như vậy trong xanh không hề có một dấu hiện nào của mưa đến khiến Từ Sách cũng không kìm được lo lắng, hướng đến phía Vương Lâm bất giác lên tiếng
-‘Thủy Kính tiên sinh thật sự sẽ có mưa sao?’
‘Tiên ...’Từ Sách vừa dứt lời, liền nhận ra chính mình lời nói không ổn, lập tức muốn thu lại nhưng Vương Lâm thông qua cơ thể Thủy Kính đã lên tiếng trước
-‘Thật sự, Từ quân sư an tâm, chắc chắn sẽ có mưa’
-Từ Sách nghe được lời nói, trong lòng đầy hổ thẹn lên tiếng:’Xin lỗi tiên sinh’
-‘Không sao, Từ quân sư lo lắng ta có thể hiểu được’
Từ Sách đối với Vương Lâm lời nói không đáp, chỉ là cúi đầu so với lúc trước có phần sâu hơn.
Thân là quân sư, để dẫn dắt quân lính vượt qua hiểm cảnh, có những lúc bọn hắn sẽ phải đặt cược vào những việc vô cùng nguy hiểm, thực hiện những điều mà kẻ địch không bao giờ ngờ đến để có thể đánh lừa kẻ địch, tìm tới sinh cơ. Một khi đã đặt cược, dù cho điều đó có phi lý, khó tin đến thế nào bọn hắn sẽ phải luôn tin tưởng bởi toàn bộ tính toán, dù là căn bản nhất của bọn hắn đều xuất phát từ đó.
Từ Sách kế hoạch vốn toàn bộ đều dựa theo niềm tin cơn mưa sẽ xảy ra để bày ra, bởi vậy việc hỏi lại điều này giờ đây hoàn toàn là vô nghĩa. Kế hoạch đã đề ra giờ đây làm sao còn có thể rút lại, so với đó dành thời gian để tìm cách ngăn chặn tình thế hiện tại há không phải là có ích hơn.
Nếu trong tình trạng bình thường Từ Sách đối với điều này hiển nhiên cũng hiểu rất rõ. Chỉ là hắn giờ đây cả tinh thần lẫn thể chất đều đã quá mệt mỏi, khiến cho hắn suy nghĩ càng trở nên liên miên, lo lắng không ngừng nhìn lên bầu trời
Giờ Tỵ đã điểm, tại Thăng Long kinh đô Tần quốc thư phòng của hoàng đế. Vương Lâm bốn phần đang làm việc, còn sáu phần ở trên chiến trường quan sát. Bỗng từ trong túi áo Vương Lâm một luồng ánh sáng xuất hiện, luồng ánh sáng màu vàng kim ngày càng phát sáng lớn dần không tự chủ từ trong túi áo hắn mà bay ra, thoát ra khỏi thư phòng, sau đó lao vút thẳng lên trời
Càng lên cao, càng chạm gần đến bầu trời, luồng sáng ngày càng phát sáng hơn. Giờ đây ánh sáng hoàng kim đã tựa như một thiên thể rực rỡ phát sáng, bao trùm lấy toàn bộ Tần quốc. Đến mức Vương Lâm ở trong cơ thể Thủy Kính tại Vạn An thành cũng có thể nhìn thấy rõ ràng được. Tiếp đó luồng sáng dần dung nhập, đúng hơn là bị bầu trời nuốt chửng. Luồng ánh sáng rực rỡ cứ như vậy mà nhanh chóng biến mất
Mọi chuyển xảy ra chỉ trong khoảng khắc, chứng kiến cảnh tượng thiên địa biến chuyển. Vương Lâm nét mặt ngỡ ngàng, ánh mắt giống như người mất hồn, đối với cảnh tượng đẹp đẽ vừa xảy ra khiến hắn toàn thân ngây dại
Nhìn tiên sinh bỗng nhiên bất động, Từ Sách lo lắng lên tiếng:’ Tiên sinh có chuyện gì xảy ra sao ‘
Nghe được lời nói của Từ Sách, Vương Lâm tâm trí mới cuối cùng tỉnh lại. Nhìn Từ Sách phản ứng, cùng với binh lính phản ứng, Vương Lâm lập tức nhận ra dường như cảnh tượng vừa rồi chỉ có hắn nhìn thấy, đồng thời một dòng thông báo hiện ra càng khẳng định thêm suy nghĩ của hắn
-‘Thời Khí Phù: số lượng 1/1 đã hoàn tất sử dụng, thời tiết: mưa bão cấp 7, địa điểm: Vạn An thành-Phàn thành, bán kính 50km, lượng mưa: 400ml/h, thời gian kéo dài: 3 canh giờ, thời gian hồi lại:30 ngày’
Từ Sách không thấy tiên sinh trả lời, càng cảm thấy không bình thường liền muốn lên tiếng tiếp tục hỏi thăm. Chỉ thấy trước đó, tiên sinh bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt rất lâu rồi mới lộ rõ vẻ thư thái, tay cầm chiếc quạt ung dung phe phẩy lên tiếng
-‘Từ quân sư, mưa đến rồi!’
Đã gần một tuần trà trôi qua, ngọn lửa cuồn cuộn giờ đây đã hoàn toàn bao trùm lên toàn bộ khu rừng. Dương Tô Bá hiểu rõ Trần Khiêm nếu muốn chạy thoát, con đường duy nhất đủ thời gian chỉ có thể là nơi đây
‘Toàn quân chuẩn bị’Dương Tô Bá hét lớn, nét mặt hiện lên vẻ mong chờ. Cung binh, kỵ binh, đến cả nỏ bắn cung cũng đã đến, Trần Khiêm một khi xuất hiện chính là nhận lấy cái chết
Núi Yên Sơ có duy nhất ba con đường, đường thứ nhất chính là từ nơi Trần Khiêm tiến vào.
Con đường thứ hai cách con đường thứ nhất hơn 40 dặm, thông với cánh trái Tần quốc cũng chính là con đường lần trước hai anh em Lục Tốn cùng Lục Hà giấu binh.
Nhưng với khoảng cách xa như vậy dù là kỵ binh cũng không thể nào có khả năng thoát chạy kịp. Bởi vậy duy nhất còn lại chính là con đường thứ 3 gần với Phàn thành, cách con đường thứ nhất chỉ 10 dặm. Trong tình thế đối mặt với ngọn lửa lan nhanh đến như vậy, con đường này chính là cách duy nhất có thể chạy thoát.
Một nén nhang tiếp tục trôi qua, ngọn lửa giờ đây tựa như cơn bão cuồn cuồn, không còn có thể ngăn cản. Cho dù là võ hoàng ở đây cũng chắc chắn không thể nào đối đầu được.
-‘Bẩm đại tướng quân, trung tâm báo về chúng ta đã lần nữa tiến tới Vạn An thành tường thành, hiện đang giao chiến’Bằng quốc binh lính
Chiến đấu với Trần Khiêm bao lâu, Dương Tô Bá hiểu rõ Trần Khiêm không thể nào chịu chết đơn giản như thế được. Nhưng đến giờ này Trần Khiêm cùng binh lính vậy mà vẫn chưa hề có động tĩnh xuất hiện, cùng với chiến trường chính tin tốt không ngừng báo về khiến cho Dương Tô Bá có dự cảm không tốt
Mọi thứ xảy ra quá thuận lợi, ngày hôm qua bọn hắn vẫn chưa thể vượt qua bố trí binh lính của Tần quốc vậy mà bây giờ đã có thể đánh tới trên tường thành. Dù cho binh lính Tần quốc có kiệt sức đi nữa như thế vẫn là quá nhanh, không những vậy Tần quốc vẫn còn vị quân sư bí ẩn kẻ được sánh ngang 50 vạn binh kia.
Bởi vậy chiến trường diễn biến như thế này chính là quá nhanh a. Dương Tô Bá cảm thấy điều bất thường, nhưng dù có suy tính thế nào hắn cũng không thể nhìn ra được điều đó. Không thể hiểu được điều đó, Dương Tô Bá giờ đây trong lòng không yên, dự cảm bất an ngày càng lớn dần.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua khiến Dương Tô Bá dường như ngây ra, sống lưng run rẩy, lông tóc trên cơ thể dựng đứng, giọng nói bất an lên tiếng
-‘Dã Trường ngươi có nhận thấy cơn gió có điều gì kỳ lạ không!’
Công Dã Trường đối với Dương Tô Bá đột nhiên câu hỏi, trong lời nói dường như còn mang theo ý vị lo lắng khiến cho hắn không khỏi khó hiểu. Suy nghĩ một lúc rồi đáp
-‘Bẩm đại tướng quân, cơn gió vừa rồi cảm giác mát mẻ sảng khoái hiếm có, ngoài ra mạt tướng hoàn toàn không nhìn ra động tĩnh bất thường’
‘Thật sự là vậy’Dương Tô Bá nghe được câu trả lời không những không yên tâm mà ngược lại vẻ mặt càng trở nên trầm trọng, bất an
Hiện tại đang là lập hạ (giữa tháng 6), thời điểm này chính là Vạn An thành- Phàn thành mùa hạn. Nắng nóng không ngừng, hơn 2 tháng nay không một giọt mưa rơi, đất đai nứt nẻ, cằn cỗi đến mức cả cỏ dại cũng không thể sống được. Không những vậy phía trước chính là một khu rừng đang rực cháy, hiệp thêm cái nóng vốn có nơi đây khiến cảnh tượng nào khác gì hỏa ngục nhân gian
Giữa hỏa ngục thiêu đốt, bất cứ thứ nào chạm vào đều bốc hơi như vậy, cơn gió đáng lẽ ra cũng phải đem theo sự nóng nực . Vậy làm sao, làm sao mà cơn gió kia lại có thể đem tới cảm giác mát mẻ, sảng khoái kia được.
Dương Tô Bá nét mặt ngày càng tối sầm. Chinh chiến sa trường nhiều năm, hắn hiểu rằng để có thể có cơn gió mát như vậy chứng tỏ cơn gió phải mang trong mình nguồn nước. Nhưng gần trăm dặm mặt đất xung quanh đây nào còn ao hồ gì còn tồn tại, nếu vậy nơi duy nhất có nước chỉ còn có thể là bầu trời.
Dương Tô Bá nỗi bất an giờ đây đã hiện rõ trên da của hắn, hắn đối với chính mình suy nghĩ sợ hãi, không thể nào tin nổi. Bỗng từ trên trời âm thanh gào thét vang lên
-‘Rầm, Đùng, ĐOÀNG, RẦM…’