"Ta là quỷ, ta đến lấy mạng ngươi.”
Tạ Cửu giương nanh múa vuốt, khiến Tạ Thanh Thanh sợ đến khóc thét liên tục.
"Hiên ca ca."
"Thanh Thanh, có ta đây không cần sợ."
Mặc Nhiên Hiên ôm Tạ Thanh Thanh, nổi giận nói: "Tạ Cửu, ngươi đừng giả thần giả quỷ."
Tạ Cửu quăng cho Mặc Nhiên Hiên một cái liếc mắt, gật đầu với người trong phòng một cái.
"Hôm nay, các vị thúc thúc bá bá cũng ở đây, vãn bối có mấy lời không thể không nói." Tạ Cửu nói.
"Tạ Cửu, nếu ngươi không chết, lập tức cút ra ngoài." Nam nhân ngồi ở giữa lên tiếng.
Người đó là phụ thân ruột của Tạ Cửu - Tạ Phong Khuynh, dáng người cao lớn, tướng mạo tuấn mỹ nho nhã, không nhìn ra người nam nhân này lạnh lùng với nữ nhi như cừu địch vậy.
"Phụ thân."
Tạ Cửu cung kính khom người: "Phụ thân, ngài ở đây thì tốt quá, nữ nhi có chuyện muốn nói với ngài."
"Tạ Cửu, lập tức im miệng, trở về sân của ngươi, hoặc sử dụng gia pháp trừng phạt." Tạ Phong Khuynh lạnh lùng nói.
"Phụ thân, xin hỏi nữ nhi làm chuyện gì sai sao? Nữ nhi cửu tử nhất sanh, thật vất vả mới trở về nhà, ngài một lời an ủi cũng không có, mở miệng ngậm miệng là muốn nữ nhi cút, ngài có xem ta là nữ nhi của ngài sao?"
"Ta không có loại nữ nhi không biết xấu hổ như ngươi." Tạ Phong Khuynh nói.
"Không biết xấu hổ? Nữ nhi không ra khỏi cửa, cổng cũng chưa từng bước qua, nữ nhi rốt cuộc làm chuyện gì mà không biết xấu hổ, xin phụ thân người nói rõ."
Tạ Cửu đối mặt với Tạ Khuynh Phong, khí thế không thua chút nào.
"Được, ngươi kêu ta nói, ta cũng không muốn giúp ngươi che che giấu giấu."
Tạ Phong Khuynh vẫy vẫy tay: "Thanh Thanh, tới đây với phụ thân."
"Phụ thân."
Tạ Thanh Thanh khóc lê hoa đái vũ, khiến cho nam nhân có mặt ở đây thương tiếc.
Tạ Thanh Thanh vùi vào ngực Tạ Khuynh Phong, khóc thút thít, nghẹn ngào, thật khiến người nghe đau lòng, người gặp rơi lệ.
"Ngươi biết rõ muội muội ngươi cùng thái tử điện hạ lưỡng tình tương duyệt, nhưng hết lần này tới lần khác nhúng tay vào tình cảm giữa họ, còn không tiếc dùng thân phận đích tỷ ép muội muội ngươi rời bỏ thái tử điện hạ. Ngươi làm việc này, thật uổng công là tỷ tỷ, uổng công là nữ nhi Tạ gia ta."
Tạ Phong Khuynh từng chữ như châu ngọc, giống như đao đâm vào ngực Tạ Cửu.
Tạ Cửu cúi đầu xuống, lần nữa ngẩng mặt lên, trong mắt là lạnh lùng, thế như đao phong lưỡi kiếm.
"Ha ha ha..." Tạ Cửu ngửa mặt lên trời cười to.
Tiếng cười thê lương mang theo tức giận vô hạn, khiến tai những người ở đây ẩn ẩn đau.
"Tạ Phong Khuynh, ngươi già rồi si ngốc sao? Có hôn ước với Mặc Nhiên Hiên là Tạ Cửu ta, Tạ Thanh Thanh mới là tiểu tam nhúng tay vào." Tạ Cửu nói.
Ngươi bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa, cùng lắm là nhất phách lưỡng tán(1).
(1)Nghĩa là chia tay, tách ra, hai người hai hướng.
"Ngươi nói chuyện hoang đường gì, chỉ bằng phế vật như ngươi, có thể có hôn ước với thái tử điện hạ? Ngươi ngay cả xách giày cho thái tử điện hạ cũng không xứng."
Tạ Phong Khuynh “hừ” một tiếng, nữ nhân này chẳng biết xấu hổ, trước mặt mọi người, hồ ngôn loạn ngữ làm trò cười cho thiên hạ, thật là mất hết mặt mũi Tạ gia bọn họ.
Tạ Cửu hơi nhíu mày, nhìn vẻ mặt Tạ Khuynh Phong, không giống như hắn nói dối.
Tại sao?
Người ngoài không biết cũng không sao, vì sao Tạ Khuynh Phong thân là phụ thân mà không biết gì cả về hôn ước của nguyên chủ với thái tử điện hạ? Nguyên chủ có hôn ước với Mặc Nhiên Hiên gần một nửa là đích thân hắn thúc đẩy!
Tạ Phong Khuynh dừng một chút sau đó nói: "Ngươi là ai, thái tử điện hạ là ai, ngươi có liên quan đến thái tử điện hạ, sẽ liên lụy bôi nhọ danh tiếng thái tử điện hạ.”
"Tạ Cửu, lời ngươi vừa nói, có biết là phạm vào tội lớn, ngươi còn không nhanh quỳ xuống cầu xin tha thứ thái tử điện hạ."
Tạ Cửu chỉ chỉ Mặc Nhiên Hiên mặt đầy kiêu ngạo, không thể tưởng tượng nổi nói: "Ngươi kêu ta quỳ xuống cầu xin tha thứ hắn? Tạ Phong Khuynh, đầu óc ngươi không bình thường sao?"
---
Mọi người like và bỏ phiếu đề xuất cho team có thêm động lực dịch truyện nha <3