Chương 5: Là người hay quỷ
Trong sảnh chính viện, một quan tài lớn được đặt ở giữa, chỉ có một bà lão mặt không biểu cảm đốt vàng mã.
"Chết cũng tốt."
Bà lão nói: "Chết thì không cần chịu khổ, ta cũng có thể quay về bên cạnh tiểu thư."
"Quay về bên cạnh tiểu thư? Từ ma ma, rốt cuộc ngươi lừa ta điều gì? Mẫu thân ta không phải bị người ta bắt cóc không rõ tung tích sao?" Tạ Cửu đột nhiên lên tiếng.
Từ ma ma lập tức quay đầu, đập vào mắt là Tạ Cửu mặc y phục rách rưới.
"Đại tiểu thư, người không có chết?"
Từ ma ma chỉ khiếp sợ một chút, ngay sau đó lại thản nhiên như cũ.
Tạ Thanh Thanh với Mặc Nhiên Hiên sớm có gian tình, bọn họ nói Đại tiểu thư không biết tự lượng sức mình tiến lên đánh Xích Diễm Hổ, chọc giận Xích Diễm Hổ, chết dưới ngọn lửa của Xích Diễm Hổ, hài cốt không còn.
Ôi, chắc là nàng là bị người ta lừa.
Tuổi già rồi, không còn dùng được, một chút mánh khóe này cũng nhìn không ra.
"Từ ma ma, ta hỏi ngươi, mẫu thân ta là ai? Người đi nơi nào?"
Cả đời này của nguyên chủ, nàng chỉ muốn có người thân quan tâm, cùng người nàng yêu bên nhau, nhưng hết lần này tới lần khác không như nàng mong muốn, mẫu thân đã mất tích từ khi nàng còn nhỏ, phụ thân không thương, người có hôn ước với nàng vì muốn cùng muội muội của nàng ở bên nhau, mà tàn nhẫn giết nàng.
Nghe Từ ma ma nói, mẫu thân nguyên chủ không phải vì bị bắt cóc nên mất tích, mà là nàng cố ý làm như vậy.
Cho nên nói, nàng là một đứa con không ai muốn!
"Tiểu thư, mẫu thân người rất yêu người."
Từ ma ma thấy dáng vẻ bị đối xử hà khắc đầy đau lòng của Tạ Cửu, cũng hiểu vì sao Tạ Cửu đau lòng, mất mát như vậy.
"Yêu ta? Nếu yêu ta, tại sao lại vứt bỏ ta?" Tạ Cửu gần như nổi điên hét lên.
"Lão nô không thể nói nhiều, chỉ có thể nói là kẻ thù tìm đến, tiểu thư không thể không quay về gia tộc." Từ ma ma nói.
"Kể cho ta biết." Tạ Cửu nói.
"Nếu như Đại tiểu thư là Huyền Vương hoặc cao hơn, lão nô sẽ lập tức dẫn người rời khỏi Tạ gia, nhưng người không thể tu luyện, lão nô mang người đi tìm mẫu thân người chỉ gây thêm phiền phức cho mẫu thân người."
Giấy tiền vàng bạc trong chậu than cháy hết, ngọn lửa biến mất, tản ra một luồng khói trắng.
"Ta biết."
Thực lực, thực lực, tất cả dựa vào thực lực nói chuyện.
Tạ Cửu siết chặt nắm tay, cuối cùng sẽ có một ngày nàng đạt đến cảnh giới Từ ma ma nói, tìm mẫu thân nguyên chủ hỏi rõ ràng.
"Đại tiểu thư, lão nô đưa người đi thay y phục khác." Từ ma ma nói.
"Được."
Tạ Cửu nhìn qua bản thân mình, cả người bẩn thỉu, y phục rách rưới, nàng như thế này đi tìm đôi nam nữ cặn bã báo thù rửa hận cũng chỉ tăng thêm trò cười.
Tạ Cửu tắm xong thay y phục sạch sẽ, dáng vẻ yêu kiều khả ái.
Đi đến sảnh chính viện, Tạ Cửu nghe thấy hai giọng nói quen thuộc.
Chính viện tập trung rất nhiều người, phần nhiều là quan viên trong triều cùng với cường giả Huyền Vũ Quốc. Hôm nay là ngày chôn cất Tạ Cửu, tuy bọn họ chán ghét Tạ Cửu, nhưng dù sao cũng phải cho Tạ gia mặt mũi.
"Tỷ tỷ, muội... muội rất nhớ tỷ, tỷ còn trẻ mà đã mất, để lại muội muội một mình biết phải sống như thế nào?"
"Thanh Thanh, ngươi không nên đau lòng, nếu A Cửu trên trời linh thiêng, cũng không muốn thấy ngươi vì nàng mà đau khổ."
"Dạ, Hiên ca ca."
Mặc Nhiên Hiên ôm Tạ Thanh Thanh, thấy rất rõ sự đau lòng trên mặt hai người.
"Đều là đứa trẻ ngoan!"
"Đúng vậy!"
Đứa trẻ ngoan?
Tạ Cửu nghe vậy, phù một tiếng bật cười.
Tiếng cười dễ nghe, truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng.
"Ai? Là ai làm càn ở trước linh đường tỷ tỷ?" Tạ Thanh Thanh ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn.
"Ngươi... ngươi là Tạ Cửu?" Tạ Thanh Thanh hết sức kinh ngạc.
"Nhìn thấy bổn tiểu thư rất kinh ngạc sao?"
Tạ Cửu mặc y phục đỏ thẫm, ngẩng đầu sải bước tới, khiến mọi người không thể dời mắt.
"Ngươi không phải chết rồi sao?"
Tạ Thanh Thanh thất thanh thét chói tai: "Ngươi là người hay quỷ?"