Chương 4: Đôi chủ tớ thần bí
"Có thể, chỉ cần ngươi có đủ năng lực chống đỡ."
Khí linh Thí Luyện không gian nói: "Vậy ngươi muốn chọn hai loại nào?"
"Tu luyện huyền lực với y thuật luyện đan."
Không có sức mạnh thì không cần bàn nữa, nhưng có rồi thì nhất định phải tu luyện huyền lực.
Tạ Cửu nghĩ đến nguyên nhân dẫn đến cả đời đau khổ của nguyên chủ, nàng không muốn mình cũng rơi vào kết cục giống như nguyên chủ, chỉ khi mình tinh thông y thuật, tinh thông thuật luyện đan, mới có thể tránh khỏi việc bị kẻ thù hạ độc hãm hại.
Khí linh Thí Luyện không gian nhìn lướt qua Tạ Cửu: "Lựa chọn sáng suốt."
Sau đó Thí Luyện không gian có những thay đổi lớn, cảnh vật đã từng đẹp như bồng lai tiên cảnh chỉ trong chốc lát đã trở thành thiên địa u ám, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn như hình ảnh ngày diệt vong.
"Sống trong Nham Hỏa địa ngục một tháng."
Khí linh Thí Luyện không gian nói: "Bắt đầu rèn luyện."
Tạ Cửu rơi từ trên cao xuống, dưới đó là nham thạch nóng chảy màu đỏ vô cùng nóng bỏng.
Một tháng trôi qua, cuộc sống của Tạ Cửu giống như người hoang dã vậy, một mái tóc đẹp nay thành vừa khô vừa xoăn, gò má hồng hào nay không còn thay vào đó là phờ phạc, quần áo trên người rách rưới, muốn bẩn bao nhiêu có bấy nhiêu bẩn, muốn thảm hại bao nhiêu có bấy nhiêu thảm hại.
"Vượt qua rèn luyện."
Vượt qua rèn luyện sơ cấp huyền lực, khí linh Thí Luyện không gian chuẩn bị huấn luyện y thuật luyện đan cho Tạ Cửu.
Lại một tháng trôi qua, Tạ Cửu thành công nắm giữ trung cấp y thuật cùng sơ cấp thuật luyện đan.
"Ngươi cũng không tệ lắm."
Khí linh Thí Luyện không gian khích lệ nói: "Tạ Cửu, ngươi có lẽ là người đầu tiên có thiên phú dị bẩm mà ta từng thấy, ngươi có tính cách rất kiên trì trong thí luyện."
Tạ Cửu ưỡn ngực ngẩng đầu, nụ cười trên mặt sáng rỡ: "Ta cũng không tốt như ngươi nói."
Nếu như khí linh Thí Luyện không gian có khóe miệng, thì giờ đây nhất định cong lên, vị thí luyện giả này của nó thật khiêm tốn!
Tạ Cửu vào Thí Luyện không gian hai tháng, bên ngoài chỉ qua hai ngày, nàng đã có chút thành tựu, là thời điểm đi ra ngoài lấy lại công đạo vì nguyên chủ.
"Lần rèn luyện tiếp theo là bảy ngày sau ở bên ngoài, ngươi phải nhớ."
Nói xong, trong tay Tạ Cửu xuất hiện một chồng sách.
"Cái này là?"
"Nội dung thi viết."
"Nội dung thi viết? Còn có thi viết?"
"Kiến thức giống như sức mạnh, có lúc thậm chí so với nắm đấm còn có lực hơn."
Sau khi nhắc Tạ Cửu một câu, khí linh Thí Luyện không gian liền đá Tạ Cửu ra khỏi không gian.
Bên ngoài là rìa vách đá, Tạ Cửu trực tiếp rớt xuống.
"Đáng ghét, lúc ra ngoài ít nhất cũng phải đưa ta đến một nơi an toàn!"
"Đạp Không Cước."
Vụt vụt mấy tiếng, Tạ Cửu đạp không khí leo lên vách đá.
Khi lòng bàn chân chạm đất thì Tạ Cửu thở phào nhẹ nhõm.
"Hừ, ta đã trở lại, Mặc Nhiên Hiên, Tạ Thanh Thanh, các ngươi chuẩn bị tốt chưa?"
Cơn gió thổi qua, ngay chỗ đó không còn một bóng người.
"Chủ tử, có muốn đuổi theo hay không?"
Trên một cây lớn, hai người nhìn về phía xa nơi vách đá.
Trên cây, hai nam nhân trẻ tuổi đứng như giẫm trên đất bằng.
Nhìn qua có thể thấy được hai người nam nhân này một người là chủ một người là thủ hạ, thủ hạ mặc y phục xanh, cung kính đứng sau nam nhân mặc y phục đen, đầu hơi thấp xuống, bày tỏ lòng trung thành và kính trọng.
"Chủ tử, Tạ Cửu có thể bay trên không, chiêu thức đó hình như là “Đạp Không Cước”. Người của Huyền Vũ Quốc đều biết nàng là phế vật không thể tu luyện, không thể nào biết võ học huyền lực." Nam nhân mặc y phục xanh nói.
Khóe miệng nam nhân mặc y phục đen chậm rãi cong lên, nói sang chuyện khác: "Ta đợi quá lâu rồi, có điều trời không phụ người có lòng, cuối cùng ta cũng đợi được."
"Chủ tử? Chẳng lẽ là Tạ Cửu đại nhân nàng..."
"Không cần nói nhiều."
"Dạ, chủ tử."
Hai người đi theo hướng Tạ Cửu rời đi, tốc độ nhanh như chớp.
Ngoài cửa Tạ phủ treo mảnh vải trắng, một tiếng khóc giả tạo vang lên.
"Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đáng thương của ta."
"Đại tiểu thư, ngươi chết quá thảm."
"Còn trẻ mà đã mất, mỹ nhân bạc mệnh, ông trời là bắt nạt người mà."
Tạ Cửu núp trong bóng tối thực sự nghe không nổi, giống như đọc diễn cảm, quỷ khóc sói gào vậy, lắc người một cái hướng đến chính viện Tạ phủ.