Hạ Tuyết quát lên: "Ông còn dám chối hả? Nếu không phải do lão già ông lừa sạch tiền dưỡng lão của ông nội tôi thì ông nội tôi cũng sẽ không bị chảy máu não! Hiện tại ông nội tôi đang hôn mê ở bệnh viện chưa tỉnh lại kìa!”
Hạ Tuyết vừa nói xong thì hốc mắt cô ấy lập tức đỏ hơn, từng giọt nước mắt to như hạt đậu tràn mi mà ra, rồi cuối cùng cô ấy cũng không tiếp tục đánh Tiền Thành Hòa nữa mà ngồi xổm xuống ôm đầu khóc rống lên.
Tiền Thành Hòa nghe vậy mà có chút bối rối chột dạ nên vội vàng nói: "Cái ... Cái gì? Chảy máu não á! Chuyện này không hề liên quan đến tôi! Tôi bán đồ cổ và ông nội cô mua, mà đồ cổ là loại đồ vật không thể nào bảo đảm đều là thật, cho nên việc ông nội cô mua phải đồ giả thì chỉ có thể trách do ông ta không chú ý nên tự nhận không may! Cô bé có hiểu quy củ hay không?"
"Thế nhưng rõ ràng nội do nghe ông cam đoan là đồ thật nên mới mua mà!" Hạ Tuyết nghe vậy liền ngẩng đầu nghẹn ngào phản bác.
Lâm Chính Bình: “Nhưng người buôn bán đồ cổ như chúng tôi thì ai mà không nói mấy lời như thế để gây sự chú ý chứ! Nhưng đây là giao dịch ‘anh tình tôi nguyện’.
Hạ Tuyết: "Nhưng ông thì lại khác biệt! Vì tôi vừa mới thấy rõ rõ ràng ràng là ông thuần túy cố ý dùng đồ giả để đi lừa gạt người khác! Ngay cả tiền dưỡng lão của một ông già mà ông cũng đi lừa được, ông có còn là người hay không? Tôi nhìn ông cũng không còn sống được mấy năm nữa đâu, vậy ông không sợ sau khi chết xuống sẽ rơi vào chảo dầu sôi sao?"
Lâm Chính Bình vốn là 1 người mang tinh thần tự cao cực mạnh, sau khi nghe thấy lời này của Hạ Tuyết thì ông ta đã triệt để nhịn không được mà nổi giận mắng mỏ: “Mày mới không sống thêm được mấy năm nữa đấy! Ông đây sống thêm mấy chục năm nữa cũng đều không phải là vấn đề!"
Đám người xung quanh nhìn thấy liền rùm beng hỗn loạn lên. Nhưng lúc này Hạ Húc đã dần dần tỉnh táo lại và làm rõ đầu mối.
Hạ Tuyết không phải là nhân vật trong kịch bản « người sắp chết », vậy hiện tại cô ấy xuất hiện tại đây chắc hẳn chỉ là sự trùng hợp.
Đây là thế giới chân thực, mà ông lão khu công trường Tiền Thành Hòa này ngoại trừ là nhân vật trong kịch bản ra thì bên ngoài ông ta cũng là 1 người sống. Bên trong kịch bản ông ta có thể lừa gạt Chương Kiến Dân thì tất nhiên ông ta cũng có thể đi lừa gạt người khác. Mà những người khác lại không có vận khí tốt như Chương Kiến Dân dù bị lừa nhưng lại vừa vặn nhặt được đồ tốt.
Từ lời nói của Hạ Tuyết thì cũng không khó để nhận ra rằng, ông nội của cô ấy hẳn là đã bị lão già Tiền Thành Hòa này lừa gạt thành công. Sau khi phát hiện mình đã bị lừa thì ông ấy liền tức giận đến chảy máu não và phải nhập viện. Xem ra ông ấy chỉ mới nhập viện vào khoảng hai ngày trước.
Hiện tại Hạ Húc đã sớm đoạt mất đồ tốt trong kịch bản, vậy trên thực tế hắn cũng không tính là đã đi theo quá trình của kịch bản “người sắp chết”.
Lúc này Hạ Húc chỉ vừa vặn trùng hợp đụng phải Tiền Thành Hòa cùng với Lâm Chính Bình, sau đó Hạ Tuyết gia nhập vào đây với việc ông nội của cô ấy bị Tiền Thành Hào lừa tiền. Đây xác thực cũng không phải là việc không thể không hiểu được.
Có lẽ hôm nay bọn họ vốn sẽ gặp nhau, và có lẽ Tiền Thành Hòa chính là vì gặp phải Hạ Tuyết nên mới bị đuổi tới một khu công trường khác, sau đó ông ta đã gặp gỡ Chương Kiến Dân. Hoặc là do Hạ Húc mang trên mình hiệu ứng bắc cầu nên mới dẫn đến việc bọn họ đụng mặt nhau. Những việc này đều rất có khả năng xảy ra.
Đối mặt với sự trách cứ của Hạ Tuyết và Lâm Chính Bình, Tiền Thành Hòa bị rơi vào thế hạ phong nên ngồi xổm xuống cầm lên mấy đồ vật từ sạp hàng, xem bộ dáng thì ông ta đang muốn thu thập đồ đạc rồi bỏ trốn.
Hạ Húc bỗng nhiên hô lên: "Chờ một chút!"
Đã hiểu rõ tình huống nên lần này Hạ Húc càng thêm không thể để cho Tiền Thành Hòa rời đi. Hắn cười híp mắt và đưa tay ngăn cản ông ta, lòng bàn tay của hắn cũng vừa vặn đặt trên đỉnh đầu của tôn tượng Bồ Tát Quan Âm.
Tiền Thành Hòa có chút bối rối và âm thanh cũng biến thành hơi có vẻ sắc nhọn, nói: "Cậu có ý gì? Cậu còn muốn trắng trợn cướp đoạt đồ vật của tôi sao? Tôi nói cho cậu biết đây chính là 1 xã hội pháp chế đó!"
Dù sao thân thể của Hạ Húc quá cao lớn chứ không mảnh mai như Hạ Tuyết. Nếu động thủ ở đây thì đúng thật Tiền Thành Hòa sẽ không phản kháng được. Vả lại bên cạnh Hạ Húc còn có Dương Bác Văn vừa nhìn qua liền biết là 1 người cực kì cường tráng.
"Như thế nào là đoạt đồ của ông chứ hả? Tôi còn muốn đánh ông đấy! Đánh xong rồi đưa ông đến đồn công an luôn!" Nói đến Dương Bác Văn thì Dương Bác Văn liền trừng mắt đi tới và xách lên cổ áo của Tiền Thành Hòa.
Sau khi nghe rõ ràng từ đầu đến cuối thì trong lòng Dương Bác Văn cũng đã đè ép lửa giận. Hiện tại ông ta đã hiểu tại sao cậu chủ nhà mình cứ khăng khăng cố chấp tìm đến lão già này làm gì, quả nhiên là do ông ta là một tên lừa đảo đã thành thói quen và còn dám lừa gạt tiền dưỡng lão của người ta, làm cho người ta tức đến chảy máu não.
Loại chuyện thất đức như vậy mà ông ta cũng có thể làm ra được sao?
Loại người này phải nên đưa vào đồn công an để ngồi ngay ngốc suy ngẫm ở đó!