"Chờ đã lão Dương! Anh định làm cái gì vậy, nhanh chóng buông ông ta ra đi! Nhóm chúng ta chỉ là ghé qua mua chút đồ, còn việc ông ta lừa gạt ai thì cũng không có quan hệ gì với chúng ta!" Dương Bác Văn còn đang phẫn nộ và đã chuẩn bị ra tay hành hiệp trượng nghĩa thì Hạ Húc đột nhiên ngăn cản lại.
"Cậu chủ?" Dương Bác Văn sửng sốt và nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Húc.
"Nhanh chóng buông ông ta ra đi, thật ra ông ta nói cũng không sai đâu, vì việc mua bán đồ cổ là có thật có giả, cho nên tự mình nhìn nhầm thì tự mình nhận không may thôi, đây là đều rất bình thường, vì thế chúng ta trách không được ông ta!" Hạ Húc liếc mắt một cái và trực tiếp tiến lên đẩy tay Dương Bác Văn ra khỏi cổ áo của Tiền Thành Hòa.
"Chàng trai, tại sao cậu lại có thể không phân thật giả như vậy được? Người trẻ tuổi bây giờ thật là..." Lâm Chính Bình nghe vậy mà tức giận không thôi, trong lúc nhất thời ông ta đã quên đi Tiền Thành Hòa và giơ cánh tay run lên vì giận chỉ thẳng vào Hạ Húc nói.
"Là cậu hả?" Trước đó lực chú ý của Hạ Tuyết toàn bộ đều đặt lên trên người Tiền Thành Hòa, và lúc này cô ấy mới chú ý tới Hạ Húc nên hỏi.
Có thể là do nhận ra được Hạ Húc nên cô ấy càng thêm tức giận. Dù nói thế nào đi nữa Hạ Tuyết trước đó đã từng giúp đỡ hắn, vậy làm sao hắn có thể giải thích giúp cho lão già lừa đảo này cơ chứ?
"Chủ quầy, tôi ngăn bọn họ lại cũng không có ý gì khác, chỉ là do tôi rất coi trọng tôn tượng Bồ tát Quan Âm này nên muốn mua nó với giá 4000 khối!" Hạ Húc tạm thời không có phản ứng với bọn họ, hắn chỉ lần nữa nhìn về phía Tiền Thành Hòa nói.
Ánh mắt Tiền Thành Hòa lập tức sáng lên, ông ta có chút chần chờ nhưng trong nháy mắt tham niệm đã chiến thắng sự sợ hãi. Ông ta hắn cắn răng nói: "Chuyện này... Không được, tối thiểu là 4 vạn khối!"
"Ông trực tiếp tăng gấp mười sao? Này chủ quầy, ông cũng không nói quá rồi chứ?" Ánh mắt Hạ Húc liền lạnh xuống hỏi.
Tiền Thành Hòa lần này ngược lại đã tức giận, ông ta gân cổ lên nói:
“Đúng 4 vạn, một chút cũng không được thiếu! Hoặc là cậu cũng đừng nói có mua hay không nữa, nếu có bản lĩnh thì trực tiếp cướp đi!"
"Chàng trai, cậu cho rằng tôi là kẻ ngớ ngẩn sao? Chuyện đã như vậy mà cậu còn muốn mua tôn tượng Bồ tát Quan Âm này thì chỉ có thể là do đầu óc cậu có vấn đề, hoặc là khẳng định cậu đã nắm chắc chỗ tốt từ đồ vật này! Cho nên cái giá 4 vạn khối này đến 1 khối cũng không thể giảm!"
Tiền Thành Hòa đoán chắc rằng Hạ Húc nghĩ sẽ có thể lấy được chỗ tốt, hơn nữa hắn còn tự tin cho là mình chắc chắn sẽ thành công. Chẳng qua nếu như đây thật sự là đồ vật gì tốt thì ông ta đương nhiên sẽ không ngốc đến nổi bán cho người khác.
Mặc dù Tiền Thành Hòa không rõ ràng vì sao Hạ Húc lại cảm thấy có thể lấy được chỗ tốt từ tôn tượng Bồ tát Quan Âm này, nhưng ông ta khẳng định đồ vật này tuyệt đối không phải là đồ thật.
Tôn tương Bồ tát Quan Âm này vốn là một món đồ giả, chỉ cần là người có chút hiểu biết về phạm trù đồ cổ thì đều có thể nhìn ra. Huống chi tôn tượng Bồ tát Quan Âm thật ra cũng chỉ là 1 món đồ thủ công tiêu chuẩn mà thôi.
Trước đây hoàn toàn là do sau khi cha của Tiền Thành Hòa chết, mà ông ta có một chút niềm tin với Phật và lại vừa kiếm được chút tiền lời nên mới thuận tay mua tôn tượng này về. Tính toán ra thì đây cũng chỉ là đồ vật có lịch sử hai ba mươi năm thôi.
Lần này về nhà Tiền Thành Hòa cũng không biết tại sao hắn đột nhiên phát bệnh thần kinh mà mua thứ này. Ông ta đã tốn công tốn sức hai ngày để xem kĩ từng chỗ một, sau đó mới dứt khoát nghĩ đến việc lấy mấy món phế vật khác ra để lợi dụng bán tôn tượng này chung một chỗ.
Hạ Húc nhìn chằm chằm vào Tiền Thành Hòa một lát, cuối cùng hắn gật đầu và đồng thời cảnh cáo: "Được, thành giao! Nhưng ông đừng có lại nghĩ đến việc ra giọng tăng giá nữa, vì sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn!"
Có tốn nhiều tiền hay không cũng không trọng yếu vì Hạ Húc nhất định phải mua đồ vật này trước. Dù sao hắn cũng không có ý định để cho Tiền Thành Hòa có thể rời đi hôm nay.
Con buôn Tiền Thành Hòa lộ ra mặt mày hớn hở. Ông ta cũng đã bỏ qua đám người xung quanh cùng với Lâm Chính Bình đang trợn mắt nhìn mình mà nói ra:
"Cậu cứ yên tâm, chút phẩm đức nghề nghiệp ấy thì tôi vẫn có!"
"Cậu xem nên thanh toán tiền mặt hay là chuyển khoản? Chỉ cần 4 vạn tệ mà cậu đã đưa tôn tượng Bồ Tát Quan Âm rất linh nghiệm này đến tay rồi đó!"
Hạ Húc mang thần sắc thoải mái như băng tuyết đã tan, hắn lấy xuống túi sách sau lưng và trực tiếp lấy từ bên trong ra 4 cọc tiền mặt lớn, một quyển sổ ghi chép và một cây bút đỏ rồi nói: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy tôn tượng Bồ Tát Quan Âm này rất linh nghiệm!"