Từ khi nhìn thấy Lâm Chính Bình xuất hiện, Hạ Húc liền thấy được vài chỗ tốt từ kịch bản « người sắp chết ». Và tất nhiên hắn cũng nhìn thấy toàn bộ phần này của kịch bản.
Thật ra cũng không có gì phức tạp, mà ngược lại chỉ là một kịch bản cẩu huyết cũ kĩ mà thôi. Đó là Chương Kiến Dân không nghe khuyên bảo mà quyết tâm mua bằng được tôn tượng Bồ Tát Quan Âm này, kết quả hắn ta không cẩn thận mà làm rớt bể, sau đó hắn ta phát hiện bên trong tôn tượng vậy mà còn ẩn giấu đồ vật. Đây thật sự là trong cái rủi có cái may.
Chương Kiến Dân không chỉ nhặt nhạnh được đồ tốt mà hắn ta còn thuận tiện đánh mặt lời thề son sắt của Lâm Chính Bình.
Nhưng cũng coi như Chương Kiến Dân đã làm được 1 chuyện tốt, vì bên trong tôn tượng Bồ Tát Quan Âm này ẩn giấu một loại dược vật, vừa vặn người vợ của Lâm Chính Bình bị trúng gió và đang hôn mê nên rất cần thứ đó, cho nên Chương Kiến Dân liền trở tay bán đi. Nhờ đó hắn ta vừa kiếm được tiền lại vừa cứu tỉnh người vợ của Lâm Chính Bình, hết thảy mọi người đều rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ Chương Kiến Dân không tới mà ngược lại là Hạ Húc tham dự vào, cho nên việc này đã khiến cho hắn nhất định phải mua tôn tượng Bồ Tát Quan Âm này.
Dù sao đây cũng là thuốc để cứu mạng người vợ của Lâm Chính Bình, nếu không sẽ có một mạng người mất đi theo nó. Hơn nữa còn bởi vì Hạ Húc cưỡng ép tham dự vào kịch bản nên mới đưa đến việc này, vì vậy sẽ không khác với việc hắn đã gián tiếp hại chết một người.
Hạ Húc tự nhận mình không phải là vĩ nhân Thánh Mẫu, nhưng đã được sinh ra là 1 con người thì lương tri cơ bản và ranh giới cuối cùng vẫn cần phải có. Vậy tất nhiên hắn không thể ngồi xem loại tình huống này xuất hiện.
Hạ Húc nhìn thoáng qua Tiền Thành Hòa rồi nhắm mắt lại suy tư.
Trong kịch bản "Người sắp chết" thì chi tiết nhặt được chỗ tốt này rất bình thường không có gì lạ, nhưng muốn có được thứ gì đó thì nhất định phải bàn giao ra chân tướng vật phẩm, vậy tại sao Hạ Húc lại có thể nhặt được một cách dễ dàng như vậy?
Mà trong bối cảnh tôn tượng Bồ Tát Quan Âm thì ông lão Tiền Thành Hòa này là 1 kẻ hung hãn, nói không chừng hôm nay Hạ Húc sẽ lại phải trở về làm học sinh mang khăn quàng đỏ để liên lạc một chút với mấy chú cảnh sát.
"Nào có chuyện có được đồ tốt dễ dàng như vậy! Việc này chính là người trong nghề khi dễ người ngoài nghề rồi! Nào có việc gì chỉ thuần dựa vào vận khí để có được bảo vật đâu! Nếu thật sự có thì cũng sẽ là đồ vật đã sớm qua tay sàng lọc của biết bao chuyên gia trong giới đồ cổ rồi!" Lâm Chính Bình vẫn như cũ đau lòng nhức óc mà khuyên giải Hạ Húc.
Trong kịch bản đã thiết lập ông ta chính là một người có tấm lòng nhiệt tình và tinh thần trọng nghĩa rất mạnh. Có thể nói giờ phút này ông ta rất tận trung với cương vị của mình.
Nhưng mà một lớp đã san bằng thì một lớp khác lại bắt đầu khởi động. Ngay cả Hạ Húc cũng cảm giác thấy chình mình hôm nay muốn mua được món đồ cổ có giá trị thì là chuyện quá mức trầm bổng chập trùng.
"Ở đây sao?"
Đột nhiên Hạ Húc nghe được tiếng gọi của một cô gái, trong tiếng gọi mang theo sự phẫn nộ mãnh liệt.
Sau khi nghe thấy câu hỏi ngắn ngủn này thì Hạ Húc liền có thể cảm giác được trong giọng nói của cô ấy đang đè nén sự phẫn nộ, và còn có từng tia ủy khuất, bi thống.
"???"
Hạ Húc nghe ra giọng nói này có chút quen tai, đầu óc hắn mơ hồ mà xoay người về phía phát ra giọng nói.
Sau lưng hắn là một vị thiếu nữ mặt mũi tràn đầy sự phẫn nộ, cô ấy đang nổi giận đùng đùng mà bước nhanh tới.
Hạ Húc đã biết vị thiếu nữ này là ai. Đây chính là cô gái tên Hạ Tuyết mà lần trước hắn có gặp qua một lần khi đến khu công trường này.
"Ta đã đắc tội cô bé này lúc nào rồi?" Hạ Húc có chút nghi ngờ, nhưng sau đó hắn vẫn tỉnh táo lại.
Hạ Tuyết lúc này đã lao đến, nhưng rất nhanh sau đó Hạ Húc liền phát hiện không phải cô ấy đang hướng về phía hắn mà là đang hướng về Tiền Thành Hòa.
"Lão già lừa đảo, nhanh đem tiền mà ông đã lừa gạt từ chỗ ông nội tôi trả lại đây!"
Hạ Tuyết căn bản không có chú ý đến Hạ Húc, vành mắt cô ấy đỏ hoe mà phóng quyền tới Tiền Thành Hòa, hoàn toàn không có chút mềm mại và ngọt ngào như khi hắn gặp cô ấy lần trước.
"Ài ài ài, cái gì mà lừa gạt tiền chứ? Từ lúc nào mà tôi đã lừa tiền ông nội cô rồi? Cô bé à, cô ở đâu ra vậy? Cô mà đánh tôi nữa thì đừng trách tôi ra tay với phụ nữ nha!" Tiền Thành Hòa tựa như biết mình đuối lý nên chỉ liên thiên trốn tránh mà không dám đánh lại.
Nếu không chỉ dựa vào Hạ Tuyết y như Đường Ấu Hinh đều bộ dáng thon nhả, nhu nhược thì hiển nhiên sẽ không thể nào là đối thủ của ông ta được.