"Chủ quầy, tôn tượng Bồ tát Quan Âm này bán thế nào?"
Hạ Húc đã sớm có quyết định chủ ý trong lòng, cho nên sau khi lật nhìn mấy lần các món đồ trên sạp hàng, cuối cùng hắn rất tự nhiên mà đem lực chú ý đặt vào tôn tượng Bồ tát Quan Âm.
"Ha ha ha, cậu muốn mua tượng Phật thật à? Mời ra giá!" Tiền Thành Hòa nghe xong liền nói.
Hạ Húc đáp: "Đúng, tôi mua về để cúng bái! Tôi mời cái gì chứ, dù sao cũng là do ông đào lên mà, vẫn nên để ông ra giá đi!"
"Vậy tôi cũng không muốn gì hơn! 8 vạn!" Tiền Thành Hòa tranh thủ bày ra một chút kỹ năng diễn xuất bằng vẻ mặt đầy sự bất mãn và không kiên nhẫn, đồng thời tay phải giơ lên số 8.
Hạ Húc còn chưa có lên tiếng mà Dương Bác Văn vừa nghe giá cả như vậy thì ông ta liền có hơi nóng lòng nên khuyên can: "Không phải chứ cậu chủ? Cậu thật sự muốn mua sao? Cái bức tượng này tôi vừa liếc mắt liền biết là đồ giả rồi! Tôi trước kia đã từng nhìn thấy qua loại đồ vật này nhiều lần khi đến nhà của người thân!"
"Không sai! Thiếu gia, tôi vừa liếc mắt liền biết thứ này là đồ giả, đây chỉ là đồ vật được làm bằng công nghệ hiện đại, nhiều nhất chỉ đến từ những năm 60-70! Nếu cậu thật sự muốn mua đồ vật như vậy với cái giá mấy vạn thì thật sự có hơi quá!" Ngay lúc này, một giọng nói già nua nghe vậy mà cũng tiếp lời.
Tiền Thành Hòa nghe vậy mà tỏ vẻ không vui, nói: "Này này này, các người đang có ý gì? Dựa vào cái gì mà đổ tội lung tung vậy? Những thứ này đều do tôi tự tay đào lên từ trong đất, vậy chúng còn có thể là đồ giả sao?"
Hạ Húc nghe thấy có tiếng nhắc nhở sau lưng mình thì liền vui mừng mà quay người nhìn lại. Trong tầm mắt hắn là một ông lão tao nhã với mái tóc hoa râm, than mặc áo dài màu đen cùng với một đôi giày hoa và đang bước tới.
[ tính danh ] : Lâm Chính Bình
[ đẳng cấp sinh mệnh] : 1
[ tiềm chất mệnh cách ] : [ vai phụ: « người sắp chết »]
[ tiềm lực thiên phú ] : Giám định đồ cổ (3 sao); thư pháp (1 sao)
[ đặc thù ] : Không
[ chấp niệm ] : Hi vọng bà bạn già có thể mau chống khỏe lại, tuyệt đối đừng…
[ hảo cảm ] : 5
Sau khi bảng thuộc tính của ông lão mặc áo đen này được mở ra, Hạ Húc ngay lập tức nở nụ cười tươi rói.
Hạ Húc hướng về phía Lâm Chính Bình và nở nụ cười thân thiện rồi vội vàng ngăn lại Tiền Thành Hòa đang cau có muốn xắn tay áo động thủ, nói:
"Cảm ơn ông đã nhắc nhở! Tôi cũng không thật sự muốn mua thứ này, chỉ là tôi vừa vặn gặp được và nhìn rất hợp mắt, cho nên mới muốn mua món hàng mỹ nghệ này để về trưng bày trong nhà! Có chuyện gì chủ quầy cứ từ từ nói, như vậy sẽ tốt hơn!"
"Chủ quầy, tôi nhìn ông cũng có chút không chính thống, mà tôi cũng đâu có ngốc! Con rối rách in chữ chế tác từ thời Từ Hỷ kia tôi chỉ cần liếc mắt thì liền biết là đồ giả! Còn tôn tuọnge này đừng nói là 8 vạn, dù là 800 thì tôi cũng chê đắt! Ông xem lại mấy thứ này đi, 400 tệ thì thế nào? Có thể bán thì bán, coi như là tôi mở hàng nhé!"
Tiền Thành Hòa liền lộ ra bộ dáng khó chịu, nói: "Không có khả năng! Cậu đừng có nghe mấy lời vô nghĩa từ miệng ông ta! Tôn tượng bồ tát Quan Âm này của tôi thật sự là món đồ đã có niên đại lịch sử! 4000 là giá thấp nhất, vì ít hơn nữa thì tôi sẽ không thể bàn giao với nhân viên tạp vụ! Cậu thích mua thì mua còn không mua thì làm phiền đi nơi khác!"
Hạ Húc giả bộ tiếc nuối, đáp: "Được rồi, ai kêu nó hợp mắt tôi như vậy!"
4000 tệ chính là giá chốt cuối cùng mà Chương Kiến Dân chốt giá trong kịch bản « người sắp chết », vả lại bên trong kịch bản cũng có chi tiết Lâm Chính Bình ra mặt đánh giá, điều này trên cơ bản liền mang ý nghĩa giá cả này đã là cái giá thấp nhất mà Tiền Thành Hòa có thể đưa ra.
Lâm Chính Bình nghe thấy Hạ Húc vậy mà đáp ứng thì liền có chút nhịn không được mà tận tình khyên nhủ:
"Không được đâu thiếu gia, đây rõ ràng là lừa đảo! Tôn tượng Bồ tát Quan Âm này làm sao có giá trị đến 4000 được, ngay cả 400 cũng không biết có được không nữa! Chỉ cần tùy tiện tìm 1 cửa hàng mỹ nghệ mà mua thì nhiều lắm cũng chỉ 200 thôi!"
"Dù cậu có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không nên tiêu xài phung phí như đổ xuống sông xuống biển như vậy được! Thiếu gia à, nếu cậu thật sự muốn mua đồ cổ hoặc là các loại tượng Phật tốt thì tôi có thể giới thiệu cho cậu! Tôi là hội trưởng của hiệp hội đồ cổ tại Tinh Thành, tối thiểu sẽ không đến mức vì chút tiền này mà bại hoại thanh danh!"
"Đa tạ ý tốt của ông, nhưng tôi cảm thấy tôn tượng này này cực kì thuận mắt! Mà dự cảm của tôi rất linh nghiệm, không chừng tôi sẽ có thể nhặt được vài chỗ tốt đấy!" Hạ Húc cũng biết ông lão này có lòng tốt, nhưng lúc này hắn lại không có cách nào nói rõ mà chỉ có thể cười nói.