Chương 63: Dò Xét

Lúc đi tới giao lộ có ngã rẽ vào khu công trường, đập vào mắt hai người chính là một tấm vải màu xanh đậm được trải nằm trên mặt đất. Trên đó bày biện mấy món đồ nho nhỏ làm bằng đất sét.

Chủ quầy là một ông lão gầy gò ăn mặc bộ đồ rằn ri và mang mũ bảo hiểm trên đầu. Trên mặt và trên thân ông ta đều rất bẩn thỉu. Bên trên ống quần của ông ta dính đầy vết bùn nhão không biết bắn lên từ chỗ nào.

Nhìn lại quầy nhỏ thì thấy tấm vải màu xanh là loại vải đi mưa rất thông thường. Bởi vì xung quanh đều là khu công trường, cho nên trên mặt vải đã bị đắp lên một tầng bụi đất thật mỏng, chính giữa tấm vải đang bày biện sáu bảy món đồ nhìn qua đều rất có tuổi đời.

Những đồ vật này quả thật trông rất cổ xưa. Thứ nhất là 1 chiếc bình loang lổ vẽ đầy đường vân. Thứ hai là 1 pho tượng lớn hơn một chút so với bàn tay. Thứ ba là một con dê điêu khắc. Thứ tư là một cái bát to cỡ lòng bàn tay,…

Mấy đồ vật này nhìn qua có lẽ đều làm từ bạch ngọc, nhưng bên ngoài đã bị che kín bởi một tầng bụi bẩn thật dày, bởi vậy mà chúng đều hiện ra màu nâu nhạt của bùn đất, trông như là đồ gốm vậy.

Mà điều làm cho người ta chú ý nhất chính là đồ vật cuối cùng, đó là một bức tượng Vồ Tát Quan Âm làm bằng sứ.

Cũng không phải nói bức tượng này tinh mỹ bao nhiêu, mà là do đây là đồ vật lớn nhất trong toàn bộ quầy, và bức tượng này còn to hơn so với bắp chân của người trưởng thành.

"Chủ quầy, những thứ này đều là đồ cổ à?" Hạ Húc dẫn theo Dương Bác Văn đi tới với dáng vẻ tham gia náo nhiệt hỏi.

Hắn ngồi xổm người xuống vừa sờ sờ lại vừa nhìn xem.

Ông lão mặc đồ rằn ri mang vẻ mặt như có tật giật mình mà ra hiệu cho Hạ Húc nói nhỏ lại, đồng thời chính ông ta cũng nhỏ giọng nói: "Xuỵt, nhỏ giọng một chút đi, tôi mới vừa từ khu công trường! Những thứ này đều là đồ tốt, chúng đều được đào lên cùng một đợt! Tiểu huynh đệ, cậu đừng có nói cho ai biết đấy!"

Hạ Húc không tỏ rõ thái độ mà chỉ cầm lấy hai con búp bê nhỏ lên nhìn. Kỹ thuật điêu khắc cũng rất không tệ, xem xét kỹ thì thấy có khắc chữ rất rõ ràng. Một con được chế tác vào thời Tiền Long và một con từ thời Từ Hỷ.

"Chủ quầy, mặc dù tôi không hiểu rõ lắm nhưng đồ vật từ thời Từ Hỷ cũng được tính là đồ cổ sao?" Nhìn thấy điểm này thì Hạ Húc đã có chút không kìm được mà nở nụ cười, hỏi.

Ông lão khu công trường mang vẻ mặt trung thực, nói: "Làm sao tôi biết được chứ? Tôi không hiểu về những thứ này, chỉ là trùng hợp đào lên thôi! Nhân viên tạp vụ đều đang đợi để chia tiền kìa! Cậu có hảo tâm muốn mua thì tôi liền cho ngài một chút tiện nghi!"

"Được thôi, tôi xem trước một chút đã!" Hạ Húc cười đáp rồi cúi đầu tiếp tục lật xem những đồ vật khác.

Tiền Long và Từ Hỷ là 2 nhân vật trên Hải Lam tinh, nếu so sánh thì chắc hẳn cũng không cần giới thiệu gì nhiều, cả hai đều có sự khác biệt không lớn.

Nhưng Tiền Long có thể tính như vậy thì cũng được thôi, còn Từ Hỷ cũng không phải dạng người giống như Võ Tắc Thiên tự mình xưng đế, vậy làm sao lại có thể đủ trình độ để đặt tên cho một niên đại được chứ?

Cho dù ông lão này có nói đây là đồ cổ thì chỉ cần liếc mắt qua cũng biết đây là đồ giả. Đương nhiên Hạ Húc đi chuyến này cũng không phải để giám định đồ cổ, mà hắn chỉ thuần túy muốn thông qua kịch bản để tìm một vài thứ có ích. Bởi vậy nhìn hắn như đang lật xem đồ cổ, nhưng thực ra hắn lại đang nhìn xem bảng giao diện thuộc tính của ông lão này.

[ tính danh ] : Tiền Thành Hòa

[ đẳng cấp sinh mệnh] : 1

[ tiềm chất mệnh cách ] : [ vai phụ: « người sắp chết »]

[ tiềm lực thiên phú ] : Ngụy trang (2 sao); mê hoặc (1 sao); giám định đồ cổ (1 sao)

[ đặc thù ] : Không

[ chấp niệm ] : Đừng bị người ta tìm thấy.

[ hảo cảm ] : 0

Trước mắt đây chính là bảng giao diện thuộc tính của ông lão này. Đầu tiên không thể nghi ngờ ông ta không phải là lão công nhân làm việc ở khu công trường như trước đó Hạ Húc đã suy đoán, mà ông ta lại là một kẻ lừa đảo kinh điển đã tái phạm rất nhiều lần.

Điểm này chỉ cần nhìn thiên phú của ông ta thì liền có thể khẳng định. Ông ta có được thiên phú mê hoặc cấp bậc 1 sao, thậm chí ông ta còn có thiên phú ngụy trang cấp bậc 2 sao.

Nếu ông ta không phải là nhân vật trong kịch bản thì Hạ Húc sẽ không chút nghi ngờ ông lão này chính là một kẻ lừa đảo gian manh.

Nhưng cái thiên phú giám định đồ cổ của ông ta lại để cho Hạ Húc có một chút kinh ngạc nho nhỏ, vì hắn chưa từng nghĩ tới ông lão này vẫn còn có chút tài năng.

Chương Kiến Dân vậy mà có thể nhặt nhạnh chỗ tốt từ một trong tay 1 người hiểu rõ về đồ cổ như này sao?