Chương 61: Xin Nghỉ Phép

"Có lẽ sắp rồi…" Ngày thứ năm, Hạ Húc ngồi trên lớp học mà không yên lòng ngẫm nghĩ.

Nhắc Tào Tháo thì thật đúng là Tào Tháo liền đến, điện thoại di động trong bàn học của hắn bỗng nhiên vang lên.

"Điện thoại của ai? Nhanh tắt máy đi!" Cô giáo Lưu Tú Lan đang giảng bài trên bục giảng đã bị đánh gãy nên sắc mặt trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, quát.

"Thưa cô, em có thể nhận điện thoại được không? Thật sự em đang có chuyện rất quan trọng!" Hạ Húc giơ tay ra hiệu.

Cô giáo Lưu Tú Lan vẫn tương đối thông tình đạt lý, sau khi nghe Hạ Húc nói vậy thì sắc mặt có hơi chuyển biến tốt mà gật đầu nói: "Em ra ngoài nghe điện thoại đi, đừng quấy rầy những bạn học khác!"

Hạ Húc nói tiếng cám ơn rồi chậm rãi ra khỏi phòng học và sau đó nhận điện thoại.

"Cậu chủ, ông lão khu công trường mà cậu nói đã xuất hiện rồi!" Giọng nói phấn khởi của Dương Bác Văn truyền đến từ bên kia điện thoại.

"Ừm, tôi biết rồi!" Hạ Húc có chút cao hứng nhưng vẫn nằm trong dự liệu của hắn.

Trong kịch bản “người sắp chết” đã miêu tả Chương Kiến Dân đã gặp một ông lão bán đồ cổ tại đoạn thời gian sau đó. Mặc kệ hiện tại Chương Kiến Dân có còn hành động theo quỹ đạo của kịch bản nữa hay không, nhưng theo kịch bản thì những tình tiết đó vẫn nằm trong đoạn thời gian này. Tính toán thấy thời gian chênh lệch cũng không nhiều, cho nên ông lão kia cũng đã phải xuất hiện để 'Đi làm' rồi.

Thật ra vừa rồi Hạ Húc cũng đang tính toán đến chuyện này. Tương đối đáng tiếc là lần này hắn không thể có một màn đánh cược với kịch bản như cuối tuần trước.

Trì hoãn một chút cũng không phải là không được, nhưng Hạ Húc lo lắng mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp, nhỡ đâu lần này ông lão kia chỉ mới lộ mặt, hoặc ông ta mới vừa xuất hiện thì Chương Kiến Dân lại tiếp tục nhặt được chỗ tốt, vậy sắp tới Hạ Húc lại càng thêm bận rộn.

"Này lão Dương, làm phiền anh một chút chuyện! Anh hãy chạy nhanh đến trường học của tôi một chuyến!" Hạ Húc đột nhiên lóe lên một tia linh quang, nói.

Nếu hắn tự mình xin phép nghỉ thì quả thật không tiện, nhưng 'gia đình thân thích' giúp hắn xin phép nghỉ thì lại khác biệt.

Dương Bác Văn vốn là một người đàn ông trung niên, bộ dáng này căn bản không cần ngụy trang. Nếu ông ta tùy tiện nói là họ hàng thân thích của Hạ Húc thì cũng có người sẽ tin.

Chuyện lớn thì còn khó mà nói, nhưng việc tìm gặp chủ nhiệm lớp để xin cho Hạ Húc nghỉ nửa ngày hay một ngày thì sẽ không có vấn đề gì.

"Xin chào, cho hỏi cô có phải là cô giáo Lưu Tú Lan Lưu không?" Ước chừng hơn 10 giờ, Dương Bác Văn chạy đến trường học và chạm mặt cô giáo Lưu Tú Lan vừa bước ra từ văn phòng.

"Đúng vậy! Anh là ai?" Lưu Tú Lan gật đầu đáp và đồng thời đánh giá bộ dạng của Dương Bác Văn.

Cô ấy lục lại trí nhớ của mình nhưng vẫn chưa nhớ ra đây là phụ huynh của học sinh nào, bởi vậy cô ấy hơi nghi hoặc một chút.

"Cô giáo Lưu, là như vầy, tôi là chú của Hạ Húc, lần này tôi tới đây là để xin nghỉ phép cho cháu ấy!" Dương Bác Văn nở nụ cười như thường lệ và nói rõ mục đích đến đây.

Nhớ đến trước đó Hạ Húc đã nghe điện thoại trên lớp nên Lưu Tú Lan có chút giật mình nhưng vẫn hỏi: "Xin nghỉ sao? Cho hỏi em ấy có việc gì trọng yếu vậy? Bây giờ chỉ còn 100 ngày nữa là lớp 12 bước vào kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi, đây là giai đoạn nước rút rất quan trọng, nếu không cần thiết thì tốt nhất em ấy vẫn không nên nghỉ học vì rất dễ làm thụt lùi tiến độ ôn tập."

Dương Bác Văn nói: "Là thế này thưa cô giáo Lưu, trong nhà tôi có một vị trưởng bối phải vào bệnh viện, chỉ sợ là cụ ấy sẽ không sống được bao lâu nữa, mà cụ ấy luôn một mực nhớ tới Hạ Húc ở nơi này cực khổ không nơi nương tựa cho nên mới muốn gặp mặt, và thuận tiện dặn dò các chú bác anh em chiếu cố nó nhiều một chút ấy mà."

Không biết có phải bên trong thiên phú 'sưu tập tình báo' của Dương Bác Văn còn có kỹ năng diễn xuất hay không mà ông ta diễn rất chân thật, trên mặt ông ta tràn đầy nét sầu khổ và vẻ thở dài, điều này mang đến cho người ta một loại cảm giác đồng cảm.

Lưu Tú Lan đã bị cảm động mà thở dài một hơi rồi nói: "Việc này…Xác thực Hạ Húc vẫn nên đi gặp cụ ấy một chút! Như vậy đi, tôi sẽ phê duyệt cho Hạ Húc nghỉ một ngày rưỡi, sau đó còn có hai ngày cuối tuần thì hẳn là cũng đủ thời gian học bù!"

Dương Bác Văn cười nói: "Đủ mà đủ mà! Vừa vặn đủ thời gian để vừa đi vừa về một chuyến, và còn có thêm chút thời gian ở lại bồi chuyện cụ nhà nữa!"

Dương Bác Văn cũng là người thông minh, sau khi nghe xong lời này thì ông ta lập tức hiểu rõ ý tứ của cô giáo Lưu Tú Lan là cho rằng ‘cụ nhà' sống ở nông thôn hoặc là nơi nào khác.

Lúc đầu Dương Bác Văn vốn chỉ muốn giúp Hạ Húc xin nghỉ nửa ngày, nhưng đột nhiên lại hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu, đây quả thật là điều ông ta không dám nghĩ tới.

Sau khi cầm lấy giấy xin nghỉ phép từ chỗ cô giáo Lưu Tú Lan, Dương Bác Văn nhanh chóng đi đến chỗ của Hạ Húc để báo tin vui.