Dương Bác Văn kinh ngạc nói: "Cậu chủ còn học lên đại học nữa sao? Khó trách tại sao tôi lại nhìn thấy cậu chủ trẻ tuổi như vậy, thì ra là tuổi trẻ tài cao!"
"Là trường cấp 3! Tôi và Ấu Hinh là bạn học!" Hạ Húc nghe câu nói này của Dương Bác Văn rõ ràng là đang vuốt mông ngựa nên liền trợn mắt nói.
Dương Bác Văn hô lên: "Cái gì? Trường cấp 3 á?"
Vừa mới nãy Dương Bác Văn đúng là có chút ra vẻ kinh ngạc với ý tứ vuốt mông ngựa, vì dù sao khuôn mặt Hạ Húc vẫn còn rất trẻ, coi như hắn mặc vào âu phục nhưng vẫn có thể bị cảm giác ra được khí tức học sinh. Liếc mắt nhìn sang liền biết Hạ Húc nhiều nhất chỉ là sinh viên.
Nhưng bây giờ khi nghe tới câu 'Trường cấp 3' thì Dương Bác Văn thật sự có chút kinh động.
Việc lập nghiệp khi đang còn học đại học mặc dù không tính là phổ biến, nhưng cũng không phải là số ít. Tuy nhiên một vị học sinh cấp ba mà lại có thể chạy đến mở công ty để lập nghiệp ư? Đây quả thực là chuyện ông ta chưa từng nghe nói qua!
Nếu không phải đã trải nghiệm sự thần kỳ từ cậu chủ nhà mình thì lúc này Dương Bác Văn đều hoài nghi có phải chính mình đã bị bỏ bùa mà leo lên thuyền giặc rồi hay không?
Bởi vì trong nước sẽ không thể so với nước ngoài, sẽ không có nhiều cố sự học sinh cấp 3 bỏ học để đi lập nghiệp.
Trước tiên không cần đề cập tới việc trong nước có học sinh cấp 3 bỏ học để đi lập nghiệp là kiện sự tình gian nan đến dường nào, mà chỉ về vấn đề quan niệm thì đã rất khó để cho phép một học sinh trung học chậm trễ việc học để đi làm loại việc may rủi này. Cho nên gia đình cũng sẽ không đồng ý vì rất không yên tâm.
Hơn nữa coi như gia đình có đồng ý thì có bao nhiêu gia đình có thể tùy ý bỏ ra nhiều tiền như vậy để cho con mình đổ tiền xuống sông xuống biển chứ?
Vả lại sẽ có được bao nhiêu học sinh cấp ba có thể thuê cửa hàng mặt tiền rồi mở ra bảy, tám ngàn tiền lương cho nhân viên đây?
Dương Bác Văn hỏi dò: "Cậu chủ, cậu sẽ không phải là vị một phú nhị đại muốn ra ngoài lịch luyện đấy chứ?"
Hạ Húc cười đáp: "Không phải, nhưng mà anh Dương cứ yên tâm, chút tiền công kia tôi vẫn trả nổi, chỉ cần anh làm thật tốt thì tôi cam đoan anh sẽ có tiền đồ xán lạn."
Dương Bác Văn nghi ngờ hỏi: "Vậy mà cậu còn nói cậu không phải là phú nhị đại à?"
Hạ Húc nghiêm nghị nói: "Tôi là phú nhất đại! Anh hiểu chứ?"
…
"Trường học quá tồi tệ! Mau trả con trai cho tôi!"
"Hu hu hu. . . Con của tôi. . ."
"Không liên quan ư? Làm sao có thể không có liên quan gì với các người được chứ? Nếu không phải do trường học các người thì con trai tôi làm sao có thể học được cái xấu mà mỗi ngày cứ đi ra ngoài lên mạng. . ."
Vào ngày thứ hai, lúc vừa tới cổng trường học thì Hạ Húc liền bị một cảnh tượng trước mắt làm cho mông lung.
Toàn bộ cổng trường đang bị một đám người vây lại, thậm chí còn có người kéo ra bạt vải màu trắng. Có một đôi nam nữ tuổi trung niên đang kêu trời trách đất. Người phụ nữ rất là kích động, sau khi bà ấy nhìn thấy nhân viên nhà trường đi ra thì đã trực tiếp lao lên đánh xé.
Đằng sau còn có đám bằng hữu thân thích của hai người này cũng mang khí thế hung hăng mà tiến lên phía trước.
Một đám hơn 10 người chắn lại cổng trường đến sít sao, khiến cho các học sinh đi học bởi vì không có cách nào đi vào cổng trường nên đành phải càng tụ càng nhiều chung quanh.
Rất hiển nhiên có đại bộ phận học sinh đều mang vẻ mặt thấy náo nhiệt mà vui. Một là do bọn chúng có thể thoải mái đi học trễ, hai là con người đều có thiên tính thích xem náo nhiệt.
Mà không chỉ là các học sinh, ngay cả người đi đường đi ngang qua cũng dừng lại bước chân để tụ tập càng lúc càng đông, và tất cả đều ôm tâm tư xem náo nhiệt.
Nhưng mà sự náo nhiệt này lại có chút thất đức bởi vì có người chết!
Trong lòng Hạ Húc không hiểu sao lại có cảm giác không tốt lắm, nhất là lúc hắn nhìn thấy nhân viên nhà trường ra mặt khuyên giải. Ngoại trừ hiệu trưởng ra thì các lãnh đạo khác đều có mặt, và còn có cả chủ nhiệm lớp Lưu Tú Lan của hắn nữa.
Tâm tình Hạ Húc liền lộp bộp mấy lần. Hắn chen vào đám người vây xem càng tụ càng nhiều kia thì cũng tìm được cậu bạn ngồi cùng bàn Mã Binh đang đứng tại hàng trước nhất.
Hạ Húc hỏi: "Mã Binh, đây là cái tình huống gì?"
Xem ra Mã Binh đã tới từ rất sớm, cho nên cậu ta hẳn phải biết chút tiền căn hậu quả.
"Đường Hạo chết rồi! Những người kia chính là cha mẹ và người thân thích của Đường Hạo đó!" Trên mặt Mã Binh không có một tia huyết sắc và tràn đầy vẻ sợ hãi nói.
Đường Hạo là dạng học sinh côn đồ cặn bã điển hình, cho nên sẽ có một ít học sinh so sánh, e ngại, bài xích đối với cậu ta. Nhưng thật ra cũng có không ít nam sinh lại bởi vì các loại nguyên nhân mà rất ưa thích chơi cùng cậu ta.
Mã Binh và Đường Hạo có quan hệ cũng không tệ, cho nên sẽ thường xuyên cùng nhau lên mạng đánh một trận game, hay là nhân lúc nghỉ giữa giờ học mà trốn đến nơi hẻo lánh hoặc là nhà vệ sinh để hút thuốc.