Chương 52: Tôi Còn Phải Lên Lớp

Hạ Húc mau chóng đi tới xe tải để hỗ trợ dỡ hàng. Trên xe là một chút bàn ghế sô pha mà hắn chọn ra dung để tiếp đãi khách hàng.

Dù sao trước đó Dương Bác Văn cũng là tài xế xe chở hàng, bởi vậy mà Hạ Húc liền dứt khoát để cho ông ta vận chuyển một chuyến.

Mặc dù công ty tư vấn tâm lý này cũng không phải chân chính muốn kinh doanh, nhưng cũng nên làm ra bộ dáng cần có, vì dù sao đây sẽ là danh nghĩa và mặt mũi.

Dù cho Dương Bác Văn sẽ thường xuyên ra ngoài tìm người nhưng hầu như ông ta phải có nơi đặt chân để giao lưu thì mới tạo được lòng cảm mến.

Đồng thời Hạ Húc cũng có thể để cho Đường Ấu Hinh tìm được một chút chuyện để làm. Nếu chỉ quét dọn vệ sinh bình thường thì cuối tuần nên để cho cô ấy tranh thủ làm một vị tiếp tân của cửa hàng mặt tiền.

Nếu như Hạ Húc không để cho Đường Ấu Hinh đi làm một ít chuyện, vậy dù cho hắn có lắc lư cô ấy một trận như lần trước thì chỉ sợ cô ấy cũng sẽ không nguyện ý tới đây đi làm rồi cầm tiền công nữa.

Mặc dù không nói đến chỗ tốt hay thiện tâm tình nghĩa, nhưng việc Hạ Húc sớm kéo được một vị thiên tài đẳng cấp 5 sao như Đường Ấu Hinh đến dưới trướng thì luôn luôn không sai. Cho nên chút tiền lương kia cũng không quan trọng và không đáng giá nhắc tới.

"Nhưng mà số tiền của ta thật sự không đủ dùng..."

Tính toán một lần số dư còn lại trong thẻ làm cho Hạ Húc lại có chút rầu rĩ. Chỉ khi trong túi có tiền thì tâm mới không hoảng hốt.

Cường độ lực lượng của con người trong xã hội hiện đại thường thường sẽ bị quyết định bởi độ dày của túi tiền. Đã có tiền thì vạn sự đều dễ thông, muốn làm cái gì thì cũng đều có thể làm ít mà được công to. Còn đã không có tiền thì mọi việc đều có thể bị đừng, dù muốn làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải ước lượng xem tình trạng kinh tế của bản thân, phải lo trước lo sau.

Ban đầu số tiền tiết kiệm tiếp cận 6 vạn khối này mà dùng để thỏa mãn kiếp sống tại trường cấp 3 thì ngược lại là dư xài, nhưng khi công ty của Hạ Húc mở rộng việc chi tiêu thì liền có chút giật gấu vá vai.

Tiền thuê và tiền thế chấp của cửa hàng mặt tiền cùng với dụng cụ cần thiết đã tiêu phí không tầm một vạn. Tiền lương cơ bản một tháng cho Dương Bác Văn đã ra đi tám ngàn, nếu sự tình làm được xinh đẹp thì Hạ Húc còn phải phát chút tiền thưởng cho ông ta.

Lại thêm chính Hạ Húc cũng tiêu phí cho Đường Ấu Hinh một ít tiền lương, như vậy sáu vạn khối thật sự không tính là cái gì.

Lúc đầu Hạ Húc nghĩ rằng có thể từ ông lão công trường kiếm ra một món tiền, nhưng bây giờ căn bản ngay cả cái bóng của ông ta mà hắn cũng không nhìn thấy. Nếu lại đi tìm một hồi thì nói không chừng ngay cả nhặt nhạnh chút tiền vốn cũng đều không có.

"Lão Dương, Chương Kiến Dân bên kia thì anh đã nắm chắc rồi! Ngoài ra mỗi ngày anh cần đi tới phụ cận mấy khu công trường để lưu ý một lần! Tôi muốn anh nhìn xem có thể tìm tới một ông lão chào hàng đồ cổ hay không?"

Nghĩ đến sự tình của ông lão khu công trường vẫn không có manh mối, mà bản thân Hạ Húc vào ngày mai sẽ lại muốn lên trường, cho nên hắn chỉ có thể lại bỏ thêm chút việc cho Dương Bác Văn.

Dương Bác Văn đầu tiên là gật đầu tỏ ra hiểu ý, nhưng rồi ông ta muốn nói lại thôi. Ông ta chớp mắt vài cái rồi sau vẫn là không nhịn được mà lên tiếng: "Ông lão bán đồ cổ à? Cậu chủ, sẽ không phải là cậu đang muốn mua đồ cổ chứ? Mặc dù tôi không hiểu gì về phương diện này, nhưng khi tôi chở vật liệu xây dựng cho khu công trường thì tôi đã nghe người ta nói qua một điểm. Đó là tất cả những người bán đồ cổ bên cạnh khu công trường đều là lừa đảo. Bọn họ chuyên môn giả bộ làm công nhân khu công trường để đi gạt người."

"Yên tâm đi, tôi cũng không ngốc! Ngay cả người ta đều có thể nhận thấy rõ rõ ràng rang thì chẳng lẽ tôi còn có thể bị lừa gạt đi mua đồ cổ giả ư?" Hạ Húc khẽ cười một tiếng rồi nói.

"Cũng là do tôi lắm mồm." Dương Bác Văn gãi gãi cái ót và cười ngượng ngùng nói.

Nghĩ đến chính là như vậy, bởi vì cậu chủ nhà mình có con mắt rất là độc đáo, nếu là những gã Bạch Cổ Đổng ma mãnh thì ông ta không rõ, nhưng ông ta đã đích thân thể nghiệm qua ánh mắt xem người của Hạ Húc, cho nên chỉ bằng một tên lừa gạt bình thường thì còn không phải Hạ Húc chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn thấu rồi sao? Bản thân ông ta hoàn toàn chính là đang lo chuyện bao đồng.

"Đây là chìa khoá cửa công ty, anh Dương cầm lấy đi! Buổi sáng có rảnh thì đến mở cửa, còn không rảnh thì không cần đến! Mấu chốt là hành tung của Chương Kiến Dân thì anh nhất định phải mau chóng nắm giữ, và ông lão khu công trường kia thì anh cũng cần phải tận lực đi tìm." Hạ Húc tiếp tục giao phó và đồng thời còn ném tới một chiếc chìa khoá cửa công ty cho Dương Bác Văn.

Dương Bác Văn tinh chuẩn tiếp được chiếc chìa khoá rồi nghi ngờ hỏi: "Chính tôi tới mở cửa công ty sao? Cậu chủ, mấy ngày nay cậu có việc phải đi ra ngoài hả?"

"Không có, chỉ là tôi còn phải lên lớp!" Hạ Húc lắc đầu đáp.

Dương Bác Văn: ???