Sự phấn khởi khi chơi game vẫn chưa thỏa mãn nên Đường Hạo đã cày suốt cả đêm. Vào 6 giờ rưỡi sáng, cứ việc mang mặt mũi tràn đầy sự mệt mỏi và hai mắt đỏ bừng, nhưng cậu ta vẫn như cũ cảm thấy tinh thần vô cùng sáng láng, tỏ ra lưu luyến không rời đối với chiếc máy tính.
Đáng tiếc là Đường Hạo nhất định phải rời đi rồi, bởi vì trong túi cậu ta thật sự đến một xu tiền cũng đều không còn thừa. Vả lại cậu ta đã cày hai đêm liên tục, nếu cậu ta lại cày tiếp thì thân thể cậu ta sẽ gánh không được.
"Một giấc ngủ này chỉ sợ mình sẽ phải ngủ đến đêm hôm khuya khoắt! Đáng tiếc là cha mẹ hẳn sẽ trở lại vào ban đêm rồi..."
Tính toán thấy có chút thua thiệt nên Đường Hạo đã đi theo lối nhỏ chật hẹp bên trong quán net đen, và cậu ta còn thận trọng tránh né tầm một nửa tên 'Chiến hữu' đã cày suốt đêm và bây giờ đang ngủ say như chết kia.
Sau khi đi ra khỏi cửa quán net đen, bầu trời cũng chỉ mới sáng lên một vệt nắng sớm mờ mờ. Sương sớm và gió thôi làm cho cả người Đường Hạo khẽ run rẩy. Nhưng mà luồng khí lạnh này chẳng những không có làm cho cậu ta thanh tỉnh hơn, mà ngược lại còn làm cho tinh thần đang sáng láng của cậu ta phảng phất như bị rút sạch tinh khí thần, cả người cậu ta liền uể oải xuống.
Hậu quả cày game suốt một ngày hai đêm cuối cùng đã tập trung bộc phát ra. Sự rã rời cùng cơn buồn ngủ mãnh liệt đã khiến cho Đường Hạo phải bước nhanh hơn, đồng thời còn lựa chọn vòng qua ngõ hẻm để đi tắt về nhà.
Nhà chung quanh đều thuộc thôn Thành Trung, tiết tấu sinh hoạt rất chậm, cho nên vào hơn 6 giờ sáng trên đường phố đều là vẻ băng lãnh thanh liêu, không hề có người qua lại.
Tại một số hẻm nhỏ thì càng không cần phải nói, màn đêm tĩnh mịch, yên ắng đến đáng sợ. Nếu như bình thường gặp được loại tình huống này thì nói không chừng Đường Hạo còn sẽ sợ hãi, nhưng vào lúc này cậu ta căn bản không có tâm tư suy nghĩ đến những thứ này, mà cậu ta chỉ muốn mau chóng về nhà ngã đầu đi ngủ thôi.
Đường Hạo nhanh chóng đi vào ngõ hẻm và đột nhiên! Vèo!!!
Một đạo hắc ảnh vụt qua rồi lập tức biến mất ngay bên trong màn đêm của con đường tắt. Mà biến mất cùng lúc với đạo hắc ảnh còn có cả Đường Hạo!
"Đây mới là đồ ăn mà ta nên ăn! He he he..."
Tiếng ngửi cùng với tiếng thở dốc mang theo sự say mê và điên cuồng tỏa ra. Một giọng nói khàn khàn thanh lãnh, tàn nhẫn, quỷ dị đang thì thầm quanh quẩn tại bên trong bóng tối.
Sau đó là tiếng kêu thảm cùng với âm thanh gặm nuốt vang vọng cả bầu trời.
...
"Chà, bánh bao!"
Vào 7 giờ sáng, Hạ Húc giống như hôm qua mà đúng giờ chạy tới mở cửa công ty tư vấn tâm lý.
Hôm nay Đường Ấu Hinh tới chậm hơn một chút so với hôm qua, nhưng mà cô ấy vẫn mang cho Hạ Húc một phần bữa sáng.
"Cậu làm gì trên mặt vậy? Trang điểm, bôi son à? Còn có phấn nữa kìa!" Hạ Húc không khách khí mà tiếp nhận túi nhựa màu trắng sữa do Đường Ấu Hinh đưa tới, đồng thời hắn còn cười cười và chỉ chỉ vào gò má phải của cô ấy. Nơi đó vẫn đang dính lấy một vệt bột phấn màu trắng.
"Không có... Không có! Chỉ là do tôi quên rửa mặt thôi!" Đường Ấu Hinh mang thần sắc quẫn bách mà tranh thủ thời gian lau đi.
Nhưng dù cô ấy có lau đi vệt phấn kia thì hai gò má của cô ấy vẫn dần dần hiện lên một vệt hồng nhuận. Điều này đã không che giấu được sự thật.
"Cái này. . . Xấu quá." Hạ Húc đột nhiên lên tiếng.
Đương nhiên lời nói này không phải nói về Đường Ấu Hinh.
Tiểu bạch hoa vốn đã là loại hoa văn tự nhiên trang sức tinh khiết xinh đẹp, dù không trang điểm nhưng đều không đến mức xấu. Cho nên câu nói xấu quá này là đang nói chiếc 'Bánh bao' đang nằm trong tay hắn.
Bình thường bánh bao được bán bên ngoài sẽ không nói là quá đẹp mắt, nhưng nếp uốn hoa văn tối thiểu nhất cũng phải cân xứng về kích thước, và cần ra dáng là một cái bánh bao. Nhưng mà mấy cái bánh bao trong tay hắn lại tựa như hạc giữa bầy gà, không có một cái trông giống bánh bao. Vả lại còn giống như bánh ngô sủi cảo, màn thầu xíu mại vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó Hạ Húc liền giật mình kịp phản ứng mà vội vàng đổi giọng: "Không đúng, đây là... Tươi mát thoát tục! Đúng! Không sai! Chính là tươi mát thoát tục! Rất có khí tức nghệ thuật! Dùng một loại đồ ăn để làm một loại đồ ăn khác! Loại lý niệm nấu nướng tiên tiến này quả thực còn tiên tiến hơn điểm số điện tử!"
Hạ Húc moi ruột gan mà miễn cưỡng tìm ra vài câu tán dương một phen. Rồi sau đó hắn mới thăm dò mà nhìn về phía tiểu bạch hoa hỏi: "Cậu làm à?"
"Chỉ là đúng lúc đang học thôi..." Tiểu bạch hoa mang thần sắc né tránh đáp lại, rồi tựa như một làn khói mà lẩn trốn vào trong tiệm.
"Quả thật là ngay thẳng vừa vặn!" Hạ Húc lặng lẽ cười nói một tiếng.
Hắn cũng không đi theo tiểu bạch hoa để tránh cho cô ấy xấu hổ mà đợi một hồi tại cửa tiệm. Không bao lâu sau Dương Bác Văn cũng lái tới chiếc xe tải màu lam nói: "Cậu chủ, phiền phức ngài hỗ trợ tôi một tay nhé!"
Hạ Húc cười đáp: "Được chứ!"