Cuối cùng, Hạ Hiểu Thiên cũng được xuất viện như mong muốn, đoán chừng hắn là bệnh nhân ở bệnh viện nhân dân huyện Z ngắn nhất.
Bác sĩ hết sức ngạc nhiên với thùng cơm thiếu dinh dưỡng này, nhưng cũng không hỏi quá nhiều.
Trong thời đại truyền thông cả nước hiện nay thì vua dạ dày đã sớm không phải là sinh vật hiếm lạ gì.
Hai mươi chân giò và năm mươi phần bò bít tết sao, chuyện nhỏ thôi!
Có người nói, tôi đã gặp người có thể ăn nhiều hơn hắn.
Chỉ là lúc hai người rời đi thì giật mình.
Một người bị trói chặt trên khung giường bệnh nhân, điên cuồng giãy dụa.
Nếu không phải xung quanh có năm sáu người đè lại, sợ là đã sớm chạy thoát.
Chỉ là nhìn thoáng qua mà Hạ Hiểu Thiên đã cảm thấy tê dại da đầu.
Bởi vì sắc mặt người kia vô cùng tái nhợt, giống như là thi thể trong nhà tang lễ, khiến người khác có cảm giác sợ hãi, sởn gai óc.
Hai mắt đầy tơ máu, trong cổ họng còn phát ra âm thanh rít gào trầm trầm.
"Thịt... Tôi muốn thịt..."
Trong lời nói ẩn chứa khát vọng vô tận. Không, phải nói so với khát vọng lại càng mãnh liệt hơn.
Nếu không phải tứ chi và thân thể bị trói chặt trên khung giường thì cũng có thể hắn đã gặm nhấm chính mình rồi.
Hạ Hiểu Thiên và anh họ không để ý nhiều, có một số việc không nên biết quá nhiều.
Về đến nhà, mỗi người đều thở dài một hơi.
Hắn mệt mỏi nằm trên ghế sô pha ở phòng khách, cực kỳ giống cá ướp muối chờ hong khô treo trên lan can.
【"Điểm kinh nghiệm EXP": 350
"Chức năng": Quét hình
"Võ học": « Hỏa Luyện Kim Thân »: 0/300 + (Sơ cấp) 】
Hạ Hiểu Thiên cảm nhận được nội lực trong đan điền lớn bằng cánh tay, nói thầm một tiếng thật giá trị.
Tất nhiên gặp không ít khổ sở, nhưng tinh thần tăng vọt gấp mười lần, quả thực khiến người ta say mê.
Mà cơ bắp có sự thay đổi rất lớn.
Trước kia hắn nhiều nhất cũng chỉ là một thanh niên khỏe mạnh.
Thỉnh thoảng vận động, mạnh hơn so với trạch nam (người nghiện máy tính ru rú cả ngày trong nhà) một chút.
Hiện nay sức lực cả người dùng cũng không hết, ở trong lòng thầm so sánh với anh họ một chút. Cảm thấy nếu mình đánh một quyền, trăm phần trăm hắn cũng không bị đẩy lùi.
Thậm chí anh họ sẽ bị đánh bay!
Chuyện tốt không chỉ có như vậy, có vẻ như đầu óc cũng tăng lên một chút.
Luyện võ thật sự là một loại trải nghiệm thần kỳ.
Thật ra Hạ Hiểu Thiên đơn thuần là đang dát vàng lên mặt mình, người ta luyện võ cực khổ từ năm này sang tháng nọ, ngày đêm không ngừng tích lũy từng giọt mồ hôi mới có được thành tựu.
Hắn có thể làm là tập trung tinh thần nhẹ nhàng nhấn một cái, vèo một cái là có thể tăng đến giai đoạn tiếp theo.
Từ lúc hắn bắt đầu tiếp xúc với võ học cho tới bây giờ.
Tính toán cũng chỉ có mười hai giờ.
Chính là chỉ một ngày người bình thường tùy ý tiêu xài, vậy mà hắn lại đạt tới cấp độ thành thạo « Hỏa Luyện Kim Thân », nội lực trong cơ thể còn lớn bằng cánh tay.
Đổi lại người bình thường khác, không phải năm sáu mươi năm, làm sao có thể chứ!!
Nếu như để anh họ hắn biết, sợ rằng sẽ trực tiếp ngã xuống đất, nôn ra máu mà chết mất.
Người chơi bình thường vs người chơi thần tiên, làm sao thắng được chứ?
Cầm đầu để chiến thắng sao?
"Anh họ, anh luyện võ ba năm, không luyện được một chút nội lực nào sao?" Hạ Hiểu Thiên lười biếng hỏi, hắn muốn hỏi thăm một chút, trong thế giới này có liên quan đến tài liệu võ học.
Đương nhiên hắn có thể tìm kiếm trên Internet, chỉ là kết quả sẽ tuyệt đối không bằng với Lưu Tuấn Minh đam mê võ học ba năm.
"Sao đột nhiên em lại nghĩ đến tập võ vậy? Hiểu Thiên, anh khuyên em đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. Võ học là một con đường không có lối về."
Hạ Hiểu Thiên nghe vậy, khinh thường ra mặt.
Cái người ngu ngốc này, mà còn biết luyện võ là một con đường không có lối về.
Thật sự đúng với câu nói, anh tôi rất lợi hại!
"Haiz! Anh tập võ ba năm, em nhìn anh tập được cái gì? Trừ một thân cơ bắp, cái gì cũng không có, nhiều nhất là có thể đánh năm người. Gặp kẻ trộm, đừng nói cái gì nội lực, tất cả đều là vớ vẩn. Trong hai năm đại học này, thỉnh thoảng anh dành thời gian nghỉ ngơi để tìm cao nhân trên Internet, một người rồi lại một người đều là lừa đảo. Bậc thầy quyền pháp Lôi Lỗi kia thậm chí ngay cả anh cũng không đánh lại. Trên tài liệu viết: Một đời tông sư, tinh thông quyền thuật bảy mươi hai nhà, được mệnh danh là nắm đấm thép vô địch. Vậy mà hắn không đánh lại một tên cảnh sát tập võ ba năm, em nói xem có buồn cười không chứ? Thua thì cứ nhận thua thôi, nhất định phải nhiều lời với anh, nói hắn không sử dụng nội lực, sợ một quyền sẽ đánh chết anh.
Anh nhổ vào!
Lúc ấy anh cầm một khối đá, nói hắn dùng nội lực đập nát nó sẽ lập tức dập đầu bái sư, hai tay dâng lên học phí một trăm vạn. Một giây sau hắn lập tức sợ hãi, đổi giọng nói nội công không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy."
Lưu Tuấn Minh nói đến luyện võ, khuôn mặt đầy buồn bã.
"Anh họ, thật không có nội lực sao?" Hạ Hiểu Thiên lấy chính mình thề, nếu như trên thế giới này không có nội lực. Vậy thì luồng khí lớn bằng cánh tay trong đan điền của hắn, rốt cuộc là cái gì?
"Ừm..." Lưu Tuấn Minh trầm ngâm một lát, lại nói:
"Thật ra, anh đã điều tra những người này, cũng không tất cả đều là hàng rởm, còn có mấy người có tài năng thật sự. Trong đó một quyền sư già nói với anh, ông nội của hắn đã tu luyện ra nội lực.
Nghe nói một chưởng ấn xuống bàn đá có thể để lại một dấu tay rõ ràng. Chỉ là đánh xong một chưởng này thì hết sạch sức lực. Nghe nói ông nội hắn luyện hơn năm mươi năm, cả ngày bế quan ngồi thiền, vừa luyện đã là một ngày.
Nếu không phải trong nhà có tiền, đoán chừng hắn cũng không được sinh ra mà bị chết yểu. Trước khi đi, hắn cho anh xem dấu tay trên khối bàn đá. Bằng năng lực phá án nhiều năm, anh phát hiện dấu tay kia thật sự đánh bằng nội lực.
Sau đó, anh nhanh chóng vỡ mộng."
Năm mươi năm ngày đêm khổ luyện chỉ có thể đánh ra một chưởng, nói đùa gì chứ!
Nhân vật như vậy, tùy tiện tìm một tên trộm quèn, cầm một cây súng lục là có thể quật ngã.
Chiến tranh bây giờ, vũ khí nóng đã thay đổi thế giới.
Cho nên lúc ấy Lưu Tuấn Minh cũng không biết đi khỏi nhà quyền sư già kia bằng cách nào.
Ba năm đam mê, một ngày tỉnh mộng.
Hạ Hiểu Thiên thông qua cuộc trò chuyện, phát hiện mình vậy mà trở thành đại sư.
Đúng, không sai.
Một chưởng đánh ra là hết sạch sức lực, có thể được mệnh danh là cao nhân.
Nội lực ở đan điền trong người hắn lớn bằng cánh tay, không phải đại sư thì là cái gì?
Một đời tông sư sao?
"Không nói những chuyện này nữa, tối nay ăn gì?"
"Sâm hoang dã hầm gà." Nói tới ăn, Hạ Hiểu Thiên lập tức phấn chấn tinh thần. Hắn có dự cảm, mình sẽ tiếp tục còn tăng cấp « Hỏa Luyện Kim Thân », phát sinh thay đổi chất. Chỉ là bản chất quá lớn, cũng không thể đặt ba trăm, năm trăm phần bò bít tết cùng một lúc được?
Cứ như vậy, thuốc bổ trân quý như vậy mới có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Đây là cách ứng phó mà trên đường từ bệnh viện trở về hắn đã nghĩ ra.
"? ? ?"
Lưu Tuấn Minh nghe được năm chữ này giống như trúng phải Thuật Định Thân (đứng im).
Em gái ngươi!
Sâm hoang dã hầm gà?
Mi có biết sâm hoang dã bao nhiêu tiền một cây không?
Giá thấp nhất là… năm vạn!
Anh họ mi chỉ là một cảnh sát quèn, tiền lương một tháng còn chưa đủ mua một sợi râu sâm.
"À! Khoai tây hầm gà có phải không? Được."
Hạ Hiểu Thiên: "..."
Anh họ, sao anh có thể nghe sâm hoang dã thành củ khoai tây chứ?
"Mặc dù những năm này mẹ em quản lý tài chính, nhưng em họ của anh vẫn để dành được một chút tiền tích góp."
Dù sao cũng là một vạn nhân dân tệ, dù anh họ rất thương hắn, Hạ Hiểu Thiên cũng không thể để anh trả.
Anh em ruột vẫn phải rõ ràng về tiền bạc!
Huống chi là anh em họ.
"Không phải, Hiểu Thiên nghe anh giải thích. Gần đây, cô em cắt đứt tiền của anh, hiện tại anh họ chỉ có thể dựa vào tiền lương sống qua ngày." Lưu Tuấn Minh không muốn để em họ hiểu lầm hắn keo kiệt, trong nhà không có tiền thì thôi, nên tiết kiệm thì phải tiết kiệm.
Nhưng nhà hắn và nhà em họ cùng mở nhà máy chế biến giấy, tiêu xài mấy vạn là chuyện nhỏ.
"Em nói gần đây sao anh lại mang đồ ăn về, ngày càng không có phẩm vị rồi? Thì ra là không có tiền, nghèo túng."
"Phốc phốc!"
Lưu Tuấn Minh cảm giác trái tim mình giống như là bị người ta đâm một đao, thật đau.
Mi còn không biết xấu hổ mà nói anh sao?
So với anh thì mi càng nghèo hơn!
"Chờ một chút nữa em chuyển trước cho anh năm vạn, mua sâm hoang dã và gà về chúng ta nấu ăn. Đúng rồi, anh họ, trước kia anh mua sách võ công ở đâu? Lấy ra để em họ mở mang kiến thức một chút."
Hai mắt Lưu Tuấn Minh tỏa sáng, đi đến trước sô pha, sau đó giống như nhân viên chào hàng nói ra: "Em họ, mua sách không? Tất cả đồng giá 50%, đều là đồ cổ."