Chương 7: Em họ của tôi là một thùng cơm (tiếp).

"Đinh đoong! Có đơn đặt hàng mới, xin chú ý kiểm tra và xác nhận."

Ông chủ nhà hàng vừa mới nghỉ ngơi được một lúc, ly nước trà còn chưa uống xong, liền lại phải bắt đầu bận rộn.

"Hôm nay làm ăn khá khẩm nha."

Lẩm bẩm một câu, cầm điện thoại di động lên kiểm tra tin tức.

"? !"

Hắn nhìn chằm chằm dòng chữ (thịt bò bít tết x 50), lâm vào trạng thái trầm tư sâu sắc.

Bên trên còn có một đơn đặt hàng, hình như là hai mươi cái chân giò lớn?

"Người trẻ tuổi bây giờ, mỗi một người đều có thể ăn được nhiều đến vậy sao? Cũng còn may là không phải mở nhà hàng buffet, nếu không thì gặp những người dạ dày không đáy như thế này, coi như là thảm rồi!"

Sau khi ông chủ nhà hàng làm xong tất cả 50 phần thịt bò bít tết, liền gọi điện kêu người giao thức ăn trong truyền thuyết, Tiểu Ca.

"? !"

Tiểu Ca là một người mặc đồng phục giao hàng màu vàng, nhìn túi thịt bò bít tết to trong tay ông chủ, đột nhiên sinh ra một câu ngữ khí quen thuộc.

"Hạo Thiên Kim Khuyết Vô Thượng Chí Tôn Tự Nhiên Diệu Hữu Di La Chí Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế?"

Ông chủ nhà hàng: ". . ."

What?

Cậu rốt cuộc đang nói gì vậy!

"Nhìn dáng dấp không đúng."

Tiểu Ca kiếm sống bằng nghề giao thức ăn nhiều năm như vậy, đối với mỗi một đơn đặt hàng, trí nhớ đều vô cùng sâu sắc.

Không chỉ nhớ những cái tên đặt hàng dài ngoằng, mà còn muốn làm cả Sherlock Holmes.

Mà Hạ Hiểu Thiên đang nằm ở trên giường bệnh truyền đường glu-cô dinh dưỡng, hoàn toàn không biết mình chơi đùa phải một vị “Tiểu Ca” rồi.

[Điểm kinh nghiệm EXP: 450

Chức năng: Quét xem

Võ học: « Hỏa Luyện Kim Thân » 0/100 + (nhập môn ).]

Hắn tập trung tinh thần, điểm được cộng vào.

100/ 100 trong nháy mắt trở nên mơ hồ, nội lực lớn bằng ngón cái bên trong đan điền Hạ Hiểu Thiên bắt đầu trở nên giận dữ cáu kỉnh.

Theo Kỳ Kinh Bát Mạch, rong ruổi bất định.

Hắn giơ cánh tay lên, phát hiện phía trên da thịt, da dẻ dần dần chuyển từ tái nhợt thành đỏ thẫm.

Tựa như một con tôm lớn được hấp chín, khiến cho người ta không tự chủ được mà vô cùng thèm ăn.

"? ? ?"

Hạ Hiểu Thiên cũng không biết, chính mình tại sao lại nghĩ tới cụm từ thèm ăn này.

Nội Lực ở trong người vận chuyển suốt một tuần lễ, thân thể sẽ truyền tới cảm giác vô cùng suy yếu.

Thậm chí khi treo ngược cái dung dịch đường glu-cô dinh dưỡng lên, dùng tốc độ của mắt thường cũng nhìn thấy được là nó đang giảm xuống.

Đây là bản năng thiên phú của thân thể, đúng là Hạ Hiểu Thiên bị suy dinh dưỡng.

Từ bên ngoài truyền đường glu-cô vào, liền trở thành chất cung cấp dinh dưỡng tốt nhất.

Nội Lực tăng vọt.

Nội lực lúc đầu nhỏ bằng ngón tay út, lột xác trở thành ngón tay cái to.

Một trăm điểm exp, thật giá trị!

Tiếp đến thì Hạ Hiểu Thiên liền bất khả chiến bại rồi.

Bởi vì cảm giác đói bụng vô tận lần nữa tìm tới.

Màu đỏ thẫm biến mất, so với buổi trưa, da thịt càng tái nhợt hơn.

"Xin chào, xin hỏi ai là Bạn gái nhỏ tội nghiệp, bần tăng đến từ Đông Thổ Đại Đường đi Tây Thiên bái Phật cầu kinh?" Tiểu Ca đứng bên ngoài dùng một hơi đọc lên một chuỗi tên, sau khi đọc xong nhìn thấy Hạ Hiểu Thiên gầy như một bộ xương.

"?! !"

Một màn này làm cho nhân viên giao hàng Tiểu Ca bị dọa sợ không nhẹ, chẳng qua chỉ là thì thầm một câu Đường Tăng, không cần một Bạch Cốt Tinh chui ra ngoài tới dọa đấy chứ?

Có cần thiết phải như vậy không?

"Em Em. . . Em đây. . ."

Thanh âm uể oải.

Hạ Hiểu Thiên không khỏi không thừa nhận, chính mình tính sai rồi.

Hắn vốn tưởng rằng giống như trước đây, sẽ có hai mươi cái chân giò tới đệm bụng, lần này nội lực tăng lên sẽ không xuất hiện sự việc ngoài ý muốn.

Hơn nữa, còn có đường glu-cô!

Kết quả, thì ra chỉ là tăng lên một cấp bậc, tinh hoa bị tiêu hóa sẽ tăng vọt rất nhiều lần.

Sau này cũng không thể lỗ mãng như vậy, ít nhất phải chờ đến khi một đống lớn thức ăn để ở trước mắt, mới có thể sử dụng để tăng điểm kinh nghiệm EXP.

Chẳng qua là vừa nghĩ tới chính mình, mỗi khi « Hỏa Luyện Kim Thân » lên cấp, liền muốn ăn vào một lượng thức ăn mà có thể thỏa mãn mười mấy người bình thường.

Hắn liền nghĩ đến hai chữ thùng cơm.

"Chờ một chút, anh không phải là Hạo Thiên Kim Khuyết Vô Thượng Chí Tôn Tự Nhiên Diệu Hữu Di La Chí Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế sao? Thế nào mới chớp mắt, lại biến thành Bạn gái nhỏ tội nghiệp, bần tăng đến từ Đông Thổ Đại Đường đi Tây Thiên bái Phật cầu kinh rồi?"

Nhân viên giao hàng Tiểu Ca nhìn Hạ Hiểu Thiên, phát hiện đây chính là người kỳ lạ đã đặt hàng hai mươi cái chân giò lớn mà!

"Chuyện này. . . Đầu năm nay. . . Còn. . . Còn không có. . . Biệt hiệu. . ."

Chúng ta có thể hay không đừng phí lời, trước tiên đem thịt bò bít tết đưa cho em không?

Tiểu Ca giao hàng trước kia là diễn viên kịch nói sao?

Tên dài như thế, lại có thể một hơi thở nói ra hết, không có mệt chút nào sao?

"Phốc!"

Một đao ghim vào tim, Bạo Kích - 99999.

"Không. . . không có gì."

Nín nửa ngày, Tiểu Ca cũng chỉ nói ra bốn chữ.

Buông thịt bò bít tết xuống, xoay người bỏ chạy.

Quá là dọa người rồi!

Hạ Hiểu Thiên nhìn thịt bò bít tết trước mặt, không biết khí lực từ nơi nào tới, lại giơ cánh tay lên, cầm lấy liền nuốt.

Đúng là không phải ăn, mà là nuốt!

Nuốt xuống nguyên một cái, không có chút cân nhắc nào là sẽ bị nghẹt thở.

"Két!"

Lưu Tuấn Minh thân là cảnh sát, rất nghi ngờ Tiểu Ca giao thức ăn ngoài mình mới gặp.

Nơi này là bệnh viện huyện, cũng không phải là Khô Lâu Sơn Bạch Cốt Động, cậu ta một bộ dáng vẻ chạy trối chết, rốt cuộc là bởi vì cái gì?

Hơn nữa người này, giống như đã gặp qua ở nơi nào rồi?

Đáng tiếc chạy quá nhanh, không thấy rõ mặt.

Lắc đầu một cái, hắn xách lấy trái cây trong tay, không để ý tới quá nhiều.

Chung quy không thể cảm thấy người ta khả nghi thì liền đem Tiểu Ca đè xuống đất, khiến cậu ta tiếp nhận điều tra chứ?

Chẳng qua là khi Lưu Tuấn Minh đẩy ra cửa phòng bệnh, nhìn một con người phảng phất giống như Bạch Cốt Tinh, đang điên cuồng nuốt thịt bò, trong lòng cả kinh.

Mẹ nó! Bạch Cốt Tinh?

Chờ chút, cái này không khoa học.

Hắn lui trở ra ngoài phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn biển số phòng.

"Không có sai mà! . . ."

Đột nhiên trong lòng của hắn sinh ra một cổ cảm giác không ổn, người đang nằm ở trên giường bệnh giống bạch cốt phu nhân đó, sẽ không phải là em họ của mình đó chứ?

"Em họ?" Thử thăm dò kêu một tiếng, sau đó hắn liền tự mình hoài nghi.

"Chuyện gì vậy anh họ? Em rất đói, nếu không phải chuyện quan trọng thì chờ em ăn xong hẳn nói."

Em có thể nói cho anh biết, hai mươi cái chân giò lớn đã đi nơi nào rồi?

Hộp đồ ăn để đầy trên đất biểu thị rõ ràng, hiển nhiên lúc hắn đi vào, thức ăn cũng đã bị tiêu hao không ít.

Em là ma quỷ sao?

Không, em họ phải là một thùng cơm.

Lưu Tuấn Minh bây giờ liền muốn gọi điện thoại cho mợ, để cho bà túm chặt Hạ Hiểu Thiên đem trở về đi.

Về phần vì sao chẳng qua là đi ra ngoài một chuyến mà chỉ trong chớp mắt em họ lại biến thành bộ xương.

Chuyện này cũng không quan trọng!

Hắn cũng không muốn biết.

Bởi vì tiền lương mỗi tháng của chính mình, dường như cũng không đủ tiền cơm cho mấy ngày.

Sau khi mua mấy quyển bí tịch võ công mà đối với người bình thường mà nói là giá trên trời, mẹ của hắn đã chặt đứt nguồn tài chính.

Dựa theo lời mẹ hắn nói, nếu tiếp tục luyện tiếp, mẹ sợ con sẽ luyện « Quỳ Hoa Bảo Điển » .

Lưu Tuấn Minh đối với quyển bí tịch này, nghe cũng chưa từng nghe nói qua.

Chẳng qua là sau khi hắn đi tiệm Đào Bảo (Taobao trang mua hàng của TQ) tuần tra một lần thì sợ ngây người.

( Nếu luyện võ công này, trước tiên phải tự cung. )

Thì ra mẹ một mực bí mật quan sát đến mình, hơn nữa đều mang toàn bộ bí tịch của cửa hàng ra xem một lần.

Nhưng mà mẹ làm sao lại cảm thấy rằng con có thể luyện cái loại võ công tự phế chính mình như vậy chứ?

Năm mươi phần thịt bò bít tết xuống bụng, Hạ Hiểu Thiên cảm giác mình sống lại.

Tại sao nói như vậy?

Ha ha!

Lưu Tuấn Minh đứng ở cửa phòng bệnh, mặt đầy vẻ bức bách.

Mới đây em họ nhìn y như một bộ xương, thế nào mà chỉ trong một thoáng thời gian, giống như được thổi phồng mà biến hóa trở lại?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ so với lúc trước càng cường tráng hơn rồi hả?

Hạ Hiểu Thiên mặc T-shirt lộ ra bắp thịt, rất là nhức mắt.

Cái này cũng không kỳ quái, « Hỏa Luyện Kim Thân » không chỉ là một môn khí công, mà còn là một môn công pháp Tu luyện thể kiêm tu cả nội công và ngoại công.

Trong bí tịch từng có cặn kẽ giới thiệu, Hỏa Luyện Kim Thân đỉnh cấp, sau khi thành công sẽ không có điểm yếu, đao thương bất nhập.

Bây giờ Hạ Hiểu Thiên chỉ là có một ít bắp thịt, công phu cũng không có tăng đến đỉnh cấp.

Bằng không thì Lưu Tuấn Minh nhìn thấy không phải là người cường tráng, mà là một tên bắp thịt dũng mãnh!

Kinh động đến hoài nghi đời người.

"Em họ. . ."

Lưu Tuấn Minh mở miệng phun ra hai chữ, tuy nhiên còn chưa mang hoài nghi trong lòng ra hỏi đã bị Hạ Hiểu Thiên chặn lời.

"Anh họ, có thể gọi cho em thêm năm mươi phần bít tết không? Em còn muốn ăn."

". . ."

Há hốc mồm, lời còn sót lại thế nào cũng không nói ra được.

Trong đầu trống rỗng, vang vang trở lại “Em còn muốn ăn.”.

"Em họ. . . em họ, chúng ta trước tiên kiểm tra một chút đi."

Hai mươi chân giò lớn, năm mươi phần thịt bò bít tết.

Trời ơi!

Lưu Tuấn Minh rất sợ Hạ Hiểu Thiên một giây kế tiếp sẽ chết no, lúc này điều quan trọng hiển nhiên là nghi ngờ em họ không còn mạng nữa.

"Y tá! Y tá!"

Chỉ sau chốc lát, có kết quả kiểm tra.

Hắn nắm tờ giấy, thật hoài nghi cuộc sống.

Kết quả kiểm tra: Phi thường khỏe mạnh!

Thật ra thì không chỉ có Lưu Tuấn Minh hoài nghi nhân sinh, bác sĩ cũng có chút mơ hồ.

Báo cáo kiểm tra buổi trưa đúng là do hắn viết.

Vừa mới qua đi mấy giờ?

Một con người toàn thân da thịt tái nhợt, là bệnh nhân yếu ớt cực độ.

Sau khi ăn hai mươi cái chân giò lớn cùng với năm mươi phần thịt bò bít tết thần thái lại sáng láng.

Chẳng lẽ dinh dưỡng không đầy đủ, dùng sức ăn là được?

Căn bản không cần vô nước biển truyền dinh dưỡng?

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn hành nghề cho đến nay hoài nghi phán đoán của chính mình.