Chương 6: Em họ tôi là một thùng cơm.

Anh họ và mẹ điên cuồng nhìn Hạ Hiểu Thiên đang gặm chân giò, hồi lâu vẫn không nói gì.

Dựa vào lời dặn dò, Tiểu Ca giao hàng đến phòng 301 tiểu khu Hoa Uyển, gọi điện thoại không ai bắt máy, nhấn chuông cửa nửa ngày cũng không có người đi ra.

Lúc xuống lầu gặp phải một nam một nữ đang đợi bên ngoài xe, ôm vận may hỏi thử.

Kết quả không nghĩ tới, bọn họ lại biết người kỳ lạ mua hai mươi chân giò.

Nghe nói bởi vì chơi bời quá độ nên anh họ của anh ta đã đưa vào bệnh viện.

Vì vậy, Tiểu Ca giao hàng mang theo chân giò, nhanh chóng chạy tới bệnh viện nhân dân huyện Z.

Bởi vì nơi đó cách tiểu khu Hoa Uyển rất gần.

Sau khi hỏi thăm y tá, Tiểu Ca một đường tìm tới.

Về phần hỏi cái gì thì không ai biết cả.

Chẳng qua là Tiểu Ca nở một nụ cười thần bí, cho Hạ Hiểu Thiên tưởng tượng vô hạn.

"Anh họ, làm sao bọn họ biết chúng ta từ phòng 301 chạy đến đây?"

Một vị thiếu niên đang gặm chân giò, miệng đầy dầu mỡ hỏi.

". . ."

"Anh sẽ không coi trọng cô gái kia rồi không cẩn thận tự giới thiệu mình chứ?"

". . ."

"Không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận."

"Im miệng, ăn chân giò của em đi!"

Anh họ không nhịn được nữa, nó yên lặng chỗ nào chứ?

Nhìn Hạ Hiểu Thiên một chút, lại cảm thấy đói.

"Từ đầu tới cuối, trên đường anh có nói với bọn họ ba câu. Xin chào, tôi là Lưu Tuấn Minh. Mời hai vị lên xe. Thật xin lỗi, trong nhà có em họ cá mặn, buổi trưa mang cho nó một phần tôm hùm nhỏ."

"? ? ?"

Anh họ, câu kế tiếp không cần nói ra đâu?

Vả lại, em đây không gọi là cá mặn, là một thái độ sinh hoạt theo Phật hệ.

Nếu không phải anh họ nói, chẳng lẽ trước khi tới, bọn họ nhìn hồ sơ cá nhân của anh sao?

Chuyện này. . . Không phải là không có khả năng!

Bằng không thì giải thích như thế nào, người của tổ chuyên án biết rõ địa chỉ nhà anh họ, thậm chí biết chính xác phòng 301?

Nhưng bọn họ vẫn luôn chờ ở dưới lầu, chưa từng đi lên.

Mẹ ở một bên nhìn hai anh em, rơi vào suy nghĩ.

Bà không hiểu rốt cuộc tại sao con mình lại thiếu dinh dưỡng.

Buổi trưa, Tuấn Minh tiếp đãi đồng chí tổ chuyên án tỉnh thành, còn không quên mang cho Hiểu Thiên một phần cơm trưa.

Có thể nói là chăm sóc chu đáo cho cậu, kết quả cậu lại thiếu dinh dưỡng?

Không làm anh thất vọng khi mua cho em một phần tôm hùm nhỏ sao?

"Đúng rồi, cha con đâu? Đừng nói với con nhà máy chế biến giấy rất bận, nhưng dượng dù gì cũng là ông chủ thứ hai, cũng không thể để cha con bận rộn tứ phía chứ?" Hạ Hiểu Thiên ở cùng anh họ và mẹ, vẻ mặt đờ ra, cầm chân giò thứ mười hai vừa gặm vừa hỏi.

"Hiểu Thiên, con ăn như vậy có sao không?"

"Không có việc gì, khẩu vị của con ngày càng tốt, không thể không nói chân giò này thật tuyệt."

Mẹ liếc mắt một cái, bất đắc dĩ nói: "Đó là công lao của đường glu-cô-zơ, không liên quan gì đến chân giò cả!"

Hạ Hiểu Thiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trả lời: "Con nói là hương vị của chân giò thật tuyệt."

Đây là con ruột của bà nếu không đã sớm bóp chết nó rồi!

"Đúng rồi, mẹ còn chưa nói cho con biết cha đang bận cái gì, con trai ông ta cũng sắp tiêu đời. . . à nhầm suy dinh dưỡng rồi."

"Ôi! Ngày hôm qua ở nhà máy chế biến giấy xảy ra chuyện."

Nói đến chồng mình, người phụ nữ xinh đẹp giống như nhớ lại chuyện phiền lòng gần đây, cau mày nói.

"Xảy ra chuyện sao? Nhà máy chế biến giấy làm ăn yên ổn vài chục năm, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tài chính nhà chúng ta vẫn luôn rất dư dả mà?" Mặt Hạ Hiểu Thiên đầy nghiêm túc nói, ngay cả chân giò yêu dấu cũng không gặm.

Chẳng qua là gương mặt đầy dầu mỡ kia thật sự là không nhìn ra một chút cảm giác nghiêm túc nào.

"Không phải là vấn đề tài chính, ở nhà máy có công nhân mất tích. Sáng sớm quản lí chi nhánh gọi điện thoại cho ba, nói là mất tích bốn công nhân." Vẻ mặt mẹ đầy lo lắng, không phải bởi vì nhà máy sẽ gặp phải phiền toái lớn mà là vì bốn người không biết tung tích kia.

Lỡ xảy ra chuyện, làm sao ăn nói với gia đình công nhân đây?

"Mất tích?" Hạ Hiểu Thiên không biết tại sao trong nháy mắt lại nghĩ đến cửa hàng tôm hùm lớn đối diện hẻm nhỏ.

"Đúng, trong hành lang nhà máy có gắn camera, chẳng qua là thấy bọn họ vào nhà vệ sinh, sau đó cũng không thấy đi ra. Sáng hôm nay, khi cảnh sát điều tra, cả toilet ngoại trừ cửa ra vào bên ngoài, chỉ có một cửa sổ.

Nhưng đó là lầu ba, nếu bọn họ muốn đi ra ngoài, nhất định sẽ để lại dấu vết. Huống chi bốn người họ làm ở nhà máy được mười năm, chưa từng làm gì xấu. Mà trong nhà máy cũng không hạn chế ra ngoài ban đêm, tại sao phải đi ra từ nhà vệ sinh chứ?"

Mẹ nói ra những nghi ngờ của mình khiến vụ án mất tích lại trở nên khó khăn hơn.

Thử hỏi có nguyên nhân gì có thể khiến cho bốn người hiền lành hơn nửa đêm đồng thời đi toilet?

Đây là một chuyện khiến người khác phải suy nghĩ cẩn thận, thậm chí đến hoa cúc (hậu môn) cũng phải xiết lại.

Hơn nữa bọn họ lại mất tích cùng một lúc.

Cảnh sát không tìm được một chút dấu vết gì.

Giống như đột nhiên từ nhà vệ sinh bốc hơi khỏi thế gian.

"Nghe thế nào cũng giống như chuyện ma quỷ vậy?"

Hạ Hiểu Thiên theo bản năng gặm chân giò, tự lẩm bẩm.

Mặc dù thế giới này đã bắt đầu trở nên không bình thường, nhưng cũng không thể mở ra Địa Ngục chứ?

Từ xưa tới nay, quỷ quái là hỗn loạn nhất.

"Chuyện quái gì vậy, bây giờ phải nói chuyện khoa học. Vụ án mất tích trong nhà máy chế biến giấy nhất định là còn một chút đầu mối mà không phát hiện ra." Anh họ là một cảnh sát, tất nhiên không cho phép em họ nói loại mê tín này.

Nếu trên đời có quỷ, vậy còn cần cảnh sát nhân dân chúng ta làm gì?

Dứt khoát toàn bộ đi tìm đạo sĩ là được!

Vừa có thể bắt quỷ vừa có thể nói chuyện với quỷ.

Sau này hễ là một vụ án giết chết, chỉ cần một người là đủ.

"Hiểu Thiên, con đã không có việc gì, mẹ về trước đây." Mẹ nhìn con trai gặm chân giò, cảm thấy bộ dạng nửa sống nửa chết lúc trước đều là giả vờ.

Có ai từng thấy một bệnh nhân thiếu dinh dưỡng có thể gặm mười hai cái chân giò lớn không?

Nhìn xem, tiểu tử này lại gặm chân giò thứ mười ba rồi!

"Mợ, mợ mau về trước đi. Hôm nay con xin Cục trưởng nghỉ, chăm sóc Hiểu Thiên." Dù thế nào thì anh họ là mình cảm thấy phải gánh trách nhiệm chăm sóc Hạ Hiểu Thiên.

Dù sao người vẫn ở đây, kết quả kiểm tra là thiếu dinh dưỡng.

Cả người cũng không giải thích rõ ràng.

"Ừ, nhờ con vậy, Tuấn Minh."

Nói xong, mẹ xoay người đi khỏi phòng bệnh, biểu ca liền vội vàng đứng lên đi đưa.

Chỉ chốc lát sau, trở về phòng Lưu Tuấn Minh, nhìn Hạ Hiểu Thiên gặm chân giò thứ mười bốn, co rút mí mắt.

Anh có chút nghi ngờ trầm trọng, thời gian trước mình quả thật 'ngược đãi' em họ.

Nếu không thì cho dù là quỷ chết đói cũng không ăn với số lượng như vậy chứ?

"Anh họ, ăn chân giò chán rồi, đi mua một ít trái cây đi."

". . ."

Trong lòng Lưu Tuấn Minh nói, sao chú mày không nói sớm?

Tại sao khi ta tiễn mợ đi ra không nói ra?

Sau đó, anh yên lặng xoay người xuống lầu mua trái cây.

Không thể nói với ai, con hàng này là em họ mình được?

Haiz!

Nghiệp chướng, đời trước đã làm gì chuyện gì khiến thiên hạ căm ghét sao?

Mới có thể gặp phải em họ cá mặn như vậy.

Sau khi anh họ rời đi, Hạ Hiểu Thiên lập tức nhìn điểm kinh nghiệm EXP hệ thống.

[Điểm kinh nghiệm EXP: 450

Chức năng: Quét hình

Võ học: « Hỏa Luyện Kim Thân » 0/100 + (nhập môn ).]

Vừa rồi cùng mẹ nói chuyện, anh đánh hơi được một tia nguy hiểm.

Buổi sáng cánh tay phải bị một khối bằng ngón cái đông lại, thiếu chút nữa đông thành băng, hình ảnh rõ mồn một trước mắt.

Nếu không phải là mình hao tốn năm mươi điểm EXP, mang « Hỏa Luyện Kim Thân » thăng lên cấp nhập môn, sinh ra một luồng nội lực.

Chỉ sợ đã sớm chạy đến bệnh viện chữa bệnh rồi.

Hệ thống trong tầm mắt góc trái trên cùng, rõ ràng là một sản vật không khoa học.

Có thể hấp thu tinh thể kết tinh thành điểm kinh nghiệm EXP, không cần nghĩ cũng biết thứ này không hợp khoa học.

Mà anh họ lại xuất hiện ở trong hẻm nhỏ quỷ dị tại phố ẩm thực, hiện trường vụ án mất tích, từ trình độ nào đó mà nói, khiến người khác cảm thấy không ổn.

Hơn nữa nhà máy chế biến giấy nhà mình xảy ra vụ án tương tự như vậy.

Một ít suy đoán không tốt tự nhiên từ trong đầu tuôn ra.

Mà Hạ Hiểu Thiên sinh ra cảm giác nguy hiểm.

Điều duy nhất hắn bây giờ có thể dựa vào chỉ có điểm kinh nghiệm EXP hệ thống.

Không cần biết bởi vì nguyên nhân gì, hắn đều sẽ không chùn bước tiếp tục đi tiếp.

Tóm lại, trước tiên giữ mạng nhỏ của mình sau đó suy nghĩ về tương lai.

"Chẳng qua là một lần tăng lên nhập môn, tiêu hao hai mươi chân giò, còn có mấy quả trứng gà sống. Quả nhiên phải có văn phú võ, nếu không có Tiểu Kim Khố, còn đau đầu hơn tiền ăn cơm."

Hạ Hiểu Thiên gọi tới y tá mượn quá điện thoại, mở APP ra.

Dưới mắt đờ đẫn của cô, một hơi đặt tới năm mươi phần bò bít tết.

Chân giò quá dầu mỡ, gặm mười cái thì ngán không chịu được.

Nếu không phải cơ thể vẫn truyền tín hiệu đến, ta còn muốn, ta còn muốn ăn nữa, thì hắn đã sớm vứt hết toàn bộ đi rồi.