Chương 5: Xin hỏi ai là Hạo Thiên Kim Khuyết Vô Thượng Chí Tôn Tự Nhiên Diệu Hữu Di La Chí Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế?

Bởi vì có một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng ở bên ngoài, biểu cảm cực kì phấn khích sau khi nhìn thấy hắn và anh họ.

Người nam thì mở trừng hai mắt, tựa hồ nghĩ tới mấy loại hình ảnh không mấy tốt đẹp.

Còn người nữ thì cặp mắt giống như phát sáng, dường như rất thích cái cảnh tượng mà hai người đàn ông to lớn đứng ôm nhau.

"Hai người, thật sự là có chút xấu hổ. Ta tạm thời không thể cùng hai người đi đến hiện trường vụ án. Em họ của hắn dường như là chơi bời quá độ rồi, cần phải đi bệnh viện kiểm tra. Đợi lát nữa ta sẽ gọi điện thoại, bảo mấy người đồng nghiệp khác đưa hai người đến đó. Thật là xin lỗi, hai người vừa mới từ trên tỉnh xuống mà lại làm phiền hai người mất thời gian như vậy."

Ta Có Thể Nhìn Thấy Điểm Kinh Nghiệm Trailer

"Phốc!"

Hạ Hiểu Thiên chỉ cảm thấy lời nói của anh họ như biến thành một con dao vô cùng sắc bén, trực tiếp cắm vào trong trái tim của hắn.

Hơn nữa, còn xoáy sâu vài vòng.

Có nhầm lẫn gì không vậy?

Hắn chỉ là hơi đói, đầu óc có chút choáng váng thôi mà!

Chơi bời quá độ với suy dinh dưỡng, một chút quan hệ cũng không có nha.

Nhân tiện, tại sao anh có thể đối với hai người xa lạ kia mà nói ra những lời xấu hổ như vậy cơ chứ?

Làm như hắn thật sự lái máy bay vậy. . . A phi!

Lão tử vĩnh viễn không thể nào làm thế.

"Lưu Lưu. . ." Người đàn ông nói chuyện có chút lắp bắp, nhưng hiển nhiên không phải là bị từ trong bụng mẹ. Chẳng qua là bị một màn trước mắt làm cho chấn động, nhất là bốn chữ “chơi bời quá độ”. Chỉ có bốn chữ mà khiến cho ai cũng không thể không sinh ra một chút suy nghĩ, bất ngờ đến mức ngay cả đầu lưỡi cũng không thể nói một cách linh hoạt. "Cảnh sát Lưu, Ngươi. . . Ngươi đi đi."

"Vèo!"

Đôi nam nữ ấy cũng không làm khó hắn. Anh họ chạy nước rút trực tiếp vượt qua bọn họ. Sau đó mở cửa xe đậu ở ở ngay trên đường phố. Mang Hạ Hiểu Thiên ném vào chỗ ngồi ở phía sau, ngay lập tức lái xe chạy đến Bệnh viện Nhân dân huyện Z.

"Anh họ. . ."

Hạ Hiểu Thiên kêu lên yếu ớt.

"Đừng nói chuyện nữa, em cần phải nghỉ ngơi."

"Không phải. . . anh họ. . ."

"Anh cũng không để ý việc em ở phòng khách nhà anh mà lái máy bay, cùng lắm thì em đã dùng qua cái gì đều đem vứt đi hết là được. Chỉ là hy vọng sau này Hiểu Thiên có thể hay không tìm một cô bạn gái? Không trách mợ cứ một mực lải nhải về chuyện này. Tình huống của em đã như vậy, không tìm không được!"

"Anh họ…Em. . ." Hạ Hiểu Thiên mặt đầy vẻ lúng túng, muốn tiếp tục giải thích.

"Trước hết hãy nghe ta nói. Cứ cho như là em đang rất đói đi, cũng không thể phạm pháp có biết không? Mặc dù có một vài chỗ là bất hợp pháp, nếu như em tình cô ấy nguyện, giao dịch tiền tình sòng phẳng, nhưng xét cho cùng, ở phương diện pháp luật điều này là không được phép.

Căn cứ vào Luật quản lý an ninh, điều thứ sáu mươi sáu quy định. Bất cứ ai bán hoặc chơi gái mại dâm, sẽ bị giam giữ hơn mười ngày đến mười lăm ngày, có thể bị phạt 5000 Nhân Dân Tệ. Nếu tình tiết nhẹ, có thể bị giam giữ năm ngày trở xuống, hoặc là sẽ bị phạt không quá 500 Nhân Dân Tệ.”

". . ."

Được rồi, anh thắng.

Hạ Hiểu Thiên hoàn toàn từ bỏ, nhiều nhất mới nói một câu được có bốn chữ đã bị á khẩu.

Hắn làm thế nào để giải thích với anh họ đây?

Nửa giờ sau, anh họ cầm phiếu xét nghiệm, vẻ mặt đầy lúng túng.

"Trời đất. . . Bị suy dinh dưỡng?"

Sau khi phát hiện ra rằng mọi thứ không hề giống như mình tưởng tượng, anh đột nhiên rơi vào một mớ bòng bong.

Chẳng trách trước khi đi, em họ từ đầu đến cuối đều nhìn món tôm hùm đất xào cay đặt trên bàn.

Thì ra là hắn đói sao?

"Tại sao không nói sớm?"

"? ? ?" Hạ Hiểu Thiên trợn cặp mắt trắng dã, anh cho em cơ hội nói sao? Hơn nữa dọc đường đi còn tiến hành phổ cập luật pháp, hắn là hạng người như vậy sao?

Miệng không thể nào chen vào được một lời, vậy làm thế nào để giải thích mọi thứ được đây?

Hơn nữa anh họ đến cuối cùng là làm sao làm được. Rõ ràng là chính anh không biết rõ sự thật, mà cuối cùng ngược lại, toàn bộ đều trách ta.

Anh là ma quỷ sao?

"Anh họ, chúng ta có thể đừng thảo luận về chuyện này được không? Trước tiên cho em ăn 20 cái chân giò lớn, có được hay không?"

"Không được! Em bị suy dinh dưỡng, không thể bạ cái gì cũng ăn được. Những thứ đồ ăn này toàn là dầu mỡ. Còn nữa, 20 cái em ăn nổi không?"

Chỉ cần anh chịu cho em gọi thức ăn ngoài, ngay cả xương em cũng có thể nuốt xuống anh có tin hay không!

Đáng tiếc chân giò hắn đã gọi giao hàng, nói không chừng anh trai giao hàng lúc này đang đứng trước cửa chống trộm hoài nghi cuộc đời của mình.

Đề nghị bị bác bỏ, Hạ Hiểu Thiên cảm thấy tuyệt vọng.

Truyền nước biển thì có gì tốt chứ?

Ăn mới là phương pháp điều trị có biết hay không?

"Đúng rồi, lúc trước ở dưới lầu gặp phải một nam một nữ, bọn họ là đồng nghiệp mới tới của anh sao?"

"Không phải, bọn họ bên tổ chuyên án trên tỉnh phái xuống, cục trưởng đều không dám đắc tội. Ban đầu vốn là ta phụ trách tiếp đãi, đưa bọn họ đến hiện trường vụ án mất tích. Từ trạm xe đi phố ẩm thực ở Thành Đông, vừa vặn đi ngang qua nhà chúng ta.

Vì vậy ta đã mua cho chú một phần ăn trưa. Kết quả vừa mới vào nhà, đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của chú, một bên tay đang giữ cánh cửa tủ lạnh. Một đứa con trai đang thời điểm phơi phới, ta có thể không suy nghĩ nhiều sao?"

"Tổ chuyên án? Hai người đó còn trẻ tuổi như vậy sao?"

Hạ Hiểu Thiên thực sự kinh ngạc, chưa ăn qua thịt heo, còn chưa từng gặp qua heo chạy sao?

Làm thế nào mà hai người ở tuổi đôi mươi có thể so sánh với lão cảnh sát lớn tuổi đanh đá chu ngoa này kia chứ?

Huống chi chỉ là vụ án đồng thời cùng mất tích, hoặc là phát sinh ở thâm sơn cùng cốc của huyện Z này.

Có thể đặc biệt được điều từ tỉnh thành tới tổ chuyên án, chuyện này là thế nào?

Hơn nữa điều làm cho người ta thấy kỳ quái chính là một tổ chuyên án chỉ có hai người.

Đây có phải là quá đơn sơ rồi không?

"Cậu đừng dùng cái bộ dáng này nhìn ta, ta cũng không biết. Dù sao bây giờ, toàn bộ tài liệu đều đã chuyển sang cho hai người bọn họ rồi." Anh họ sờ lỗ mũi một cái. Đối với cái gọi là tổ chuyên án này không có chút gì là phản đối. Cũng không có quá nhiều sự hoan nghênh.

Cũng tiện nhắc tới là vụ án phát sinh ở huyện Z, nhưng kết quả là không hề có một chút tin tức nào. Trên tỉnh lại đột nhiên điều xuống một cái tổ chuyên án.

Đây chỉ đơn giản rõ ràng là không tin tưởng, cho dù ai bị người khác coi thường, chỉ sợ rằng cũng sẽ không vui vẻ chứ?

"Anh họ, anh đã kiểm tra cái chất màu đen mà hôm qua mấy người đó mang về chưa?”

"Còn chưa kịp xử lý, cục trưởng đã cho kêu ngừng. Nói là chờ các đồng chí của tổ chuyên án đến, rồi chuyển giao cho bọn họ."

Không để Hạ Hiểu Thiên tiếp tục hỏi thêm về vụ án, một giọng nói đầy lo lắng từ ngoài cửa vang lên.

"Hiểu Thiên!"

Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy bật ra, một người phụ nữ trung niên đi vào.

"Con làm sao vậy?"

"Mẹ, con không sao. Chẳng qua là. . ."

Lời còn chưa dứt, mẹ Hạ Hiểu Thiên đã cau mày.

Đầu tiên là liếc mắt nhìn quét qua, sau đó lại quan sát từ trên xuống dưới anh họ một lượt.

Cuối cùng ngắt lời hắn, mang theo một tia nức nở hỏi "Hai người các con ngày hôm qua sẽ không? Ai da. . . Chẳng trách mọi ngày đều thúc giục con tìm bạn gái, con đều lạnh nhạt. Thậm chí còn trực tiếp chạy tới nhà Tuấn Minh, hóa ra hai người các con. . ."

Đúng rồi, anh họ hắn họ Lưu, tên gọi Tuấn Minh.

Hạ Hiểu Thiên: ". . ."

Anh họ vô tội, nằm không cũng trúng đạn: ". . ."

"Mợ, em họ chẳng qua là bị suy dinh dưỡng. Mối quan hệ của hai người bọn con rất trong sáng, không giống như mợ tưởng tượng đâu."

“Hả. . . Thật sao?"

Biểu tình trên khuôn mặt mẹ của Hạ Hiểu Thiên cứng đờ, có chút lắp bắp, nghi ngờ nói.

Anh họ bất đắc dĩ lấy giấy xét nghiệm ra, phía trên rõ ràng viết ‘Bị suy dinh dưỡng”. Bốn chữ lớn rành rành.

"Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết."

Hạ Hiểu Thiên đặc biệt muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài, người hiện đại ngay cả suy dinh dưỡng hay chơi bời quá độ cũng không phân biệt được sao?

"Mẹ, trước tiên đừng nói những thứ này. Có thể cho con ăn 20 phần chân giò lớn được không?"

"Không được! Con bây giờ không thể ăn đồ nhiều dầu mở đâu con trai ngoan. Chờ thân thể khôi phục, mẹ cho con tiền, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó."

Việc mình bị mẹ cự tuyệt, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Haizz! Đáng tiếc mấy cái chân giò.

Hai mươi cái, thật nhiều tiền.

"Ting Ting Ting!"

Ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

"Két!"

Một cậu bé, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu vàng, trên tay xách một túi cơm hộp lớn, nở một nụ cười tinh tế và lịch sự, hướng về phía ba người đang đứng bên trong căn phòng.

"Xin chào, xin hỏi ai là Hạo Thiên Kim Khuyết Vô Thượng Chí Tôn Tự Nhiên Diệu Hữu Di La Chí Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế?"

Anh họ và mẹ: "? !"

Hạ Hiểu Thiên nước mắt trong lòng chảy ngược. Không hổ là Tiểu Ca cơm hộp, gió mặc gió, mưa mặc mưa đều bán.

Không bao lâu sau khi hắn chân trước vào bệnh viện liền đã tìm tới.

Xem ra trên mạng nói đều là đúng, Tiểu Ca cơm hộp bên trong ngọa hổ, bên ngoài là tàng long. Hôm nay hắn đụng phải Sherlock Holmes rồi!