Hạ Hiểu Thiên sau khi rời khỏi khu phố ẩm thực, trong lòng nóng hừng hực.
Nhưng mà tốc độ lái xe của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì trong giới hạn.
Dù sao, an toàn giao thông vẫn là điều quan trọng nhất, đi xe không vi phạm, không để người thân rơi hai hàng nước mắt.
Mười phút sau, cuối cùng hắn cũng tới dưới lầu nhà anh họ.
Vội vã trở về phòng sách, ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay lạnh cóng đến phát xanh của anh.
Mặc dù lần này thu được năm trăm điểm exp, nhưng cũng không phải là không có nguy hiểm.
Xem ra vật chất màu đen bao quanh các tinh thể đêm qua được dùng để ngăn cách thứ khí âm hàn này.
Hắn cầm tinh thể ở trong tay, toàn bộ quá trình chỉ không quá hai giây.
Bây giờ một cánh tay suýt chút nữa là bị hỏng.
Có thể thấy được kết tinh thể này vô cùng nguy hiểm.
Tại sao trước tiên không đi bệnh viện chữa trị?
Thứ nhất, chính bản thân Hạ Hiểu Thiên căn bản cũng không giải thích rõ ràng được, vì sao giữa ngày hè nắng nóng cánh tay lại đông cứng được?
Thứ hai, bởi vì là một khối kết tinh thể cỡ ngón tay làm cho bản thân mình như thế, sợ rằng sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết.
Trong trường hợp này, bệnh viện có thể chữa trị thương thế quái dị như thế này không?
Huống chi hắn cũng không phải là không có biện pháp để giải quyết phiền toái trên cánh tay phải này.
Nghĩ đến đây, mắt của Hạ Hiểu Thiên dời xuống góc bên trái của hệ thống.
Môn võ học « Hỏa Luyện Kim Thân » này, trong cuốn bí tịch 10 vạn đồng của anh họ từng có giới thiệu qua.
Chính là chủ Tu của một môn khí công hệ lửa, Hỏa Luyện Kim Thân đỉnh cấp.
Sau khi thành công hoàn toàn không có điểm yếu, đao thương bất nhập.
Nội công càng kiên cường cháy rực, càng có thể xưng là bất bại.
Chỉ cần có thể nhập môn, sinh ra nội khí, hắn tin tưởng lấy hỏa đuổi hàn, tất nhiên sẽ nước chảy thành sông.
Nếu như không được, đương nhiên là còn kịp thời chạy chữa!
Lửa cũng cháy đến nơi rồi, vẫn nên trước tiên bảo vệ cánh tay này trước đi.
[“Điểm kinh nghiệm EXP”: 0
“Chức năng”: Quét hình
“Võ học”: « Hỏa Luyện Kim Thân »: 0/50 (Chưa nhập môn).]
Hắn cố nén lại cảm giác tê cứng của cánh tay phải, cả người tập trung tinh thần ở phía trên ký hiệu + nhấn một cái.
Trong nháy mắt 0/50 liền trở thành 50/50.
Ngay sau đó từ trong đan điền của hắn sinh ra một luồng khí tức kỳ diệu, kích thước cỡ như cọng tóc.
Đột nhiên xuất hiện, bắt đầu rong ruổi chạy đi khắp kinh mạch toàn thân.
Mỗi lần vận chuyển một Tiểu Chu Thiên, khí tức sẽ lớn mạnh hơn một phần. Mỗi lần vận chuyển một Đại Chu Thiên, thân thể giống như càng trở nên bền chắc.
Cho đến 36 Tiểu Chu Thiên, 12 Đại Chu Thiên.
Khí tức lớn mạnh cỡ ngón tay cái, mới miễn cưỡng ngừng lại.
Không đợi hắn có bất cứ hành động nào khác, luồng khí nóng bỏng bên trong đan điền kia nhanh chóng tiến về phía cánh tay phải.
"Xìii!"
Một làn khói trắng bay lên, hiển nhiên khí tức này chính là nội công trong tiểu thuyết võ hiệp, là khí m Hàn đang đeo đuổi trong cánh tay phải này.
Một lạnh một nóng, một âm một dương, hai thứ tranh nhau, một cảm giác tê liệt thần kinh.
Hạ Hiểu Thiên mím môi, không để phát ra bất kì âm thanh nào.
Một người đàn ông ở trong nhà phát ra tiếng kêu kì quái.
Nếu như bị hàng xóm nghe thấy, sau này còn có làm người được nữa không?
Cảm giác kia thật lâu mới chậm rãi biến mất.
Dưới ghế đọng lại vũng nước nhỏ.
Hẳn là lửa nóng của nội công, mang toàn bộ khí âm hàn trong kinh mạch trục xuất ra bên ngoài.
Lúc này, Hạ Hiểu Thiên nhìn cánh tay phải bị thương của mình, hoàn toàn không còn vết bầm tím nào.
"Hô! Cuối cùng cũng đã giải quyết xong, xem ra suy đoán của mình không sai ở đâu cả."
["Điểm kinh nghiệm EXP": 450
"Chức năng": Quét hình
"Võ học": « Hỏa Luyện Kim Thân » 0/100 + (nhập môn)]
Trong chớp mắt, hệ thống liền thay đổi.
Điểm kinh nghiệm EXP giảm bớt năm mươi điểm, mà « Hỏa Luyện Kim Thân » trước còn chưa nhập môn, bây giờ đã lên cấp nhập môn, hơn nữa còn hiện điểm cần tăng lên ở lần tiếp.
"Ai! Điểm kinh nghiệm còn dư lại cũng không biết có thể tăng lên bao nhiêu lần nữa. Tìm tinh thể là một chuyện, còn phải sinh hoạt hằng ngày nữa."
Hạ Hiểu Thiên thở dài một cái, đứng dậy định quét dọn phòng sách một chút.
Kết quả vừa mới đứng lên, cảm giác hoa mắt kéo đến, cả người trở nên choáng váng.
Trong người liền xuất hiện cảm giác đói.
Cả người giống như là đã đói ba ngày ba đêm, hận không thể đem cái bàn trước mắt gặm một cái.
"Đây là?"
Hắn khó khăn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mượn màu đen của màn hình phản chiếu lại khuôn mặt của mình.
Phát hiện khuôn mặt của mình như thiếu máu, giống như bản thân không được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng.
Cười khổ một tiếng, ngàn tính vạn tính, cũng không có tính tới nguyên nhân mà nội công sinh ra.
Hạ Hiểu Thiên đọc trong tiểu thuyết, phần lớn đa số đều đưa ra khái niệm Luyện Tinh Hóa Khí này.
Nội Lực không phải là vô căn cứ mà sản sinh ra, mà là do Tu Luyện Giả ăn uống thường ngày, sau đó đem tinh hoa bên trong luyện hóa.
Từ đó tu luyện ra, hoặc là tăng cường nguyên khí của mình.
Điểm kinh nghiệm EXP có thể tạo điều kiện để hắn tiến hành tập võ công tăng lên, nhưng tiêu hao cần thiết là do tự bản thân gánh vác.
Như vậy, đầu óc hắn choáng váng, hoa cả mắt, một bộ dạng cực kì suy yếu và không có đủ dinh dưỡng lúc này đây liền có thể giải thích được.
Hạ Hiểu Thiên mở màn hình, ngón tay run rẩy nhấn một phần mềm được đặt tên là Mỹ Đoàn.
Cái gì cũng không cần nói, trước tiên cứ đặt 20 cái chân giò lớn đã!
Chẳng qua cả trưa bận rộn, bây giờ cũng đang là giờ cao điểm, anh trai giao hàng ở bên ngoài có thể giao kịp lúc sao?
Vì vậy, hắn cố nén khó chịu lại, đi về phía nhà bếp.
Đầu tiên phải ăn một chút gì đó, chờ anh trai giao hàng cũng không thực tế chút nào, chỉ có trời mới biết hắn lúc nào mới tới?
Nhưng mà vốn chỉ có mấy bước đường, gắng gượng khiến hắn sinh ra một loại cảm giác như đi Tây Thiên lấy kinh.
Một ngày bằng một năm, nhìn núi làm chết ngựa, thật nhiều từ ngữ khác liên tiếp lướt qua đầu.
Một trăm lẻ tám ngàn dặm đường rốt cuộc cũng đi hết, Hạ Hiểu Thiên kích động mở tủ lạnh ra.
"?!"
Khuôn mặt hắn trở nên cứng ngắt, cả người trong nháy mắt lâm vào tuyệt vọng.
Ôi trời!
Hắn và anh họ đều là dân F.A hoàng kim, kỹ năng nấu cơm căn bản cũng không có.
Hằng ngày đều là mua từ bên ngoài về, bản thân anh họ là cảnh sát, từ trước đến giờ buổi trưa đều không trở về nhà, đều ăn trưa ở cục cảnh sát.
Cho nên thức ăn trong tủ lạnh ít ỏi vô cùng.
Chỉ có mấy quả trứng gà lẻ loi, được sắp xếp lộn xộn ngã trái ngã phải, giống như đang im lặng mà cười nhạo hắn.
Hạ Hiểu Thiên đói bụng đến xám mắt, cũng không để ý nhiều như vậy.
Hắn đưa tay ra, cầm lấy một nắm tay gồm ba bốn quả trứng.
Sau đó nhắm mắt lại, lần lượt đập trứng bỏ vào trong miệng của mình.
"Trứng gà sống cực kỳ dinh dưỡng, không khó ăn chút nào, ọe..."
Bịt lỗ mũi đem toàn bộ thức ăn còn lại nuốt vào trong bụng, nhưng cảm giác đói bụng không giảm bớt, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Hắn rưng rưng nước mắt, nhìn vỏ trứng gà vừa ném ở dưới chân.
"Không được! Không được!"
Bàn tay tội lỗi đưa ra, bên trong phòng bếp vang lên âm thanh xoạt xoạt.
"Cùm cụp!"
Hạ Hiểu Thiên đang nhai vỏ trứng gà, hai mắt đột nhiên sáng lên?
Mười phút trước đặt hàng, mười phút sau đã giao tới?
Anh trai giao hàng thật lợi hại!
Chờ chút, tại sao Tiểu Ca lại có chìa khóa nhà của mình, lại còn mặc quần áo cảnh sát?
"Anh họ!"
Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Hạ Hiểu Thiên thề với trời, bản thân mình chưa từng mừng rỡ như thế này bao giờ.
Dường như anh còn ngửi thấy một mùi thơm, không lẽ anh họ còn mang phần cơm về cho mình?
"Hiểu Thiên? Em làm sao đó?"
Anh họ nhìn vẻ mặt tái nhợt đang đỡ cửa tủ lạnh, miệng đầy vỏ trứng gà của Hạ Hiểu Thiên, giật mình.
Tối ngày hôm qua còn khoẻ như vâm, mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào, tại sao giữa trưa ngày thứ hai lại mang một bộ dạng ăn chơi quá độ như vậy?
Chẳng lẽ tên tiểu tử này lái máy bay suốt một đêm?
Người trẻ, chính là tinh lực thịnh vượng, không biết tiết chế.
"Anh họ... mau mau.. Mau đưa...đưa tôm...Tôm cho em."
Hạ Hiểu Thiên nhìn cái hộp nóng quen thuộc kia, anh biết đây chính là tôm càng cay tê lưỡi nổi danh khắp huyện, mùi vị có thể nói là tuyệt nhất huyện thành.
Cho dù là thức ăn của gian hàng tôm hùm ngon nhất trong khu phố ẩm thực cũng không thể sánh nổi.
Thịt mặc dù có hơi ít một chút, nhưng ít nhất có thể đem đến cảm giác đói bụng.
"Đến lúc nào rồi mà em còn nghĩ đến tôm càng hả? Nhanh đi bệnh viện, nếu em chẳng may có chuyện gì, anh không có cách nào giải thích rõ cùng mợ." Anh họ tiện tay mang tôm càng cay xé lưỡi nhét vào trong bàn ăn, sau đó bế Hạ Hiểu Thiên một mặt đang tuyệt vọng chạy như điên xuống lầu.
"Không muốn! Em muốn ăn tôm!!"
Cửa phòng mở ra, Hạ Hiểu Thiên liền vùi đầu vào lồng ngực của anh họ, nhưng xin mọi người không nên hiểu lầm.
Hắn cũng không phải là ngượng ngùng, mà là vô cùng xấu hổ!
Dù sao bị một người đàn ông bế kiểu công chúa chạy như điên ra khỏi nhà như thế này.
Cho dù là ai nhìn thấy, cũng đều sẽ có cảm giác hai người đang yêu nhau, sinh ra không ít ý nghĩ không cần thiết.
Mà hắn đang ở trong giai đoạn suy yếu vô cùng, không có cách nào phản kháng.
Hiện tại chỉ có thể giấu mặt đi, như vậy nếu đụng phải hàng xóm cũng sẽ không lúng túng.
Không thể để mọi người ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ mà nghị luận ầm ỉ.
Ở hành lang không gặp phải người quen, tương đối thuận lợi.
Điều này làm cho Hạ Hiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đến lúc ra khỏi nhà, hắn lại không cẩn thận để lộ mặt ra.
Sau đó...trợn mắt hốc mồm.