" Thôi được rồi, hay là dọn dẹp căn phòng một chút đi. Nếu không lát nữa anh họ trở về sẽ giết mình." Hạ Hiểu Thiên đứng dậy, bắt đầu chật vật quét dọn nhà.
Sau một giờ, cả căn phòng hoàn toàn gọn gàng sạch sẽ.
"A!"
Hắn ngồi phịch xuống ghế salon, mặt đầy mệt mỏi.
Từng nghe dọn dẹp nhà cửa cũng không mệt mỏi lắm, nhưng thật ra chỉ có trực tiếp đi làm mới biết việc này không đơn giản như vậy, đó cũng là một công việc chân tay.
Còn chưa nhắc tới xó xỉnh nào cũng phải dọn dẹp sạch sẽ.
"Không thể không nói, nhìn căn nhà sạch sẽ quả thật làm người ta rất thoải mái."
Hạ Hiểu Thiên đột nhiên hiểu rõ vì sao anh họ hắn lại có bệnh thích sạch sẽ rồi.
"Anh về rồi đây, mang cho chú bữa ăn tối với đồ uống chú thích nữa."
Nghỉ ngơi một lát, anh họ hắn xách túi thức ăn rồi bỏ ra, mở cửa chống trộm đi vào.
Thong thả ăn bữa tối muộn trên bàn trà trong phòng khách, anh họ nói: "Ăn xong rồi nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ, nếu sáng mai anh lên phát hiện có bất kì một vết bẩn nào thì chú hãy ngoan ngoãn về nhà, được chứ?"
"Em biết rồi mà, anh với mẹ em đều phiền như nhau." Hạ Hiểu Thiên lười biếng trả lời một câu, từ lúc nghỉ hè đến giờ, mỗi lần trở về huyện Z, mẹ hắn cứ liên tục hỏi bao giờ mới dắt con dâu về.
Đùa à, ta vẫn còn trẻ, tại sao lại phải tìm loại sinh vật bạn gái phiền toái ấy?
Là do trò chơi không dễ chơi, hay là do phim hoạt hình khó coi?
Cuối cùng không chịu nổi bị mẹ ngày ngày càu nhàu bên tai, Hạ Hiểu Thiên dứt khoát chạy tới nhà anh họ tạm thời tá túc.
Cá mặn bay lên!
Tất nhiên, trong khoảng thời gian này không thể thiếu được ảnh hưởng của anh họ đối với hắn.
Ví dụ như, càng ngày càng thích sạch sẽ?
Hạ Hiểu Thiên nghĩ tới ngày đi học lại, không biết các bạn cùng phòng có đánh chết cái tên bỗng dưng trở nên sạch sẽ như hắn không.
Ăn như hổ đói, lấp đầy bụng xong, lại quét sạch đồ ăn trên cái bàn uống trà một lần nữa, hắn ra ngoài phòng khách, nằm trên giường ngủ thật say.
Ngày thứ hai, sáng sớm sau khi thức dậy, trong lúc đi tới nhà vệ sinh liền nhìn thấy trên bàn ăn ở phòng bếp bày một bàn bữa sáng.
"Anh họ đúng là chu đáo thật mà, không biết sau này con gái nhà ai có phúc lấy được anh ấy đây ."
Bình tĩnh xem xét, Hạ Hiểu Thiên nghĩ để xứng với anh họ, nhất định phải là một người phụ nữ ... tính tình tốt đẹp, hướng ngoại, gia đình hòa thuận, còn trẻ lại nhiều tiền, dịu dàng chu đáo, còn có một thân bắp thịt.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, không được coi thường sự say mê võ công của anh ấy.
Hôm nay hắn chuẩn bị đi điều tra vụ án mất tích ở phố ẩm thực, nhìn qua địa điểm phát sinh vụ án để xem còn có loại vật chất màu đen quỷ dị kia không.
Đây đều là điểm kinh nghiệm EXP, là thứ quan trọng để tăng lên võ học.
Rửa mặt xong, hắn nhanh chóng nuốt toàn bộ bữa sáng vào bụng rồi lập tức lên đường ra ngoài, chạy tới điểm đến. Xuống lầu khởi động xe của mình, lúc này hắn mới chậm rãi lái tới phố ẩm thực.
Nhắc tới chiếc xe này, trong lòng Hạ Hiểu Thiên lại tràn đầy oán niệm.
Những con ông cháu chai khác thì dùng biết bao loại xe thể thao, còn mình thì lại là một cái xe cũ đã qua sử dụng.
Đã thế lại còn là của ba hắn bỏ đi.
Sau khi thi đậu vào Đại học Y Khoa Ma Đô, mẹ hắn nói hắn sắp có một chiếc xe thuộc về mình, hắn thiếu chút nữa quá hưng phấn mà ngất đi.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc Audi second-hand đã mười năm bầu bạn với hắn dừng ở trước mắt, nội tâm đầy tuyệt vọng, sụp đổ.
Chỉ trách chính mình hỏi mẹ có phải là chiếc xe vẫn hay đi đến thành phố khác hay không, mẹ liền để lộ biểu tình lát nữa nhìn thấy con sẽ hiểu.
Hóa ra là đưa chiếc xe ba đã đi mười năm cho con làm xe mới sao?
Huyện Z là một huyện ngoại thành nhỏ, diện tích không quá lớn.
Ở đây không tồn tại khái niệm nhà thuộc trường tuyến nào, chỉ cần ngươi có một chiếc xe thì ở đâu cũng là trường tuyến!
Hơn nữa so sánh nơi này với các thành phố khác thì ưu điểm lớn nhất là không bị kẹt xe.
Chỉ cần ngươi từng trải qua cảm giác khi đứng ở cổng trường học, ngươi sẽ thông suốt như thế nào gọi là cực hình.
Nhà anh họ ở Thành Tây, từ nhà anh ấy đến phố ẩm thực không tới mười phút đi đường.
"Két!"
Sau khi dừng xe, Hạ Hiểu Thiên đi vào phố ẩm thực.
Đường phố vào sáng sớm giống như là Quỷ Thành, căn bản không có tới một người sống.
Dù sao thương gia ở nơi này đều bận rộn tới hai ba giờ sáng mới có thể đi ngủ.
Chưa tới mười hai giờ trưa mà ngoại trừ các siêu thị nhỏ trên đường phố, toàn bộ nhà cửa đều đóng kín.
Hạ Hiểu Thiên tùy tiện đi vào một siêu thị nhỏ, mua một chai nước rồi hỏi ông chủ: "Ông chủ, ông biết ngày hôm qua có cảnh sát tới nơi này không? Nghe nói là có người mất tích."
"Biết chứ, biết chứ. Bọn họ còn phải nhờ vào tôi để điều tra đấy! Kết quả chẳng phát hiện bất cứ thứ gì." Ông chủ trung niên lộ ra một nụ cười thật thà trả lời.
"Ồ? Rốt cuộc là ở ngõ hẻm nào xảy ra chuyện?"
Hắn mở chai nước ra, uống một hớp ra vẻ tò mò tiếp tục hỏi.
"Chính là cửa hàng tôm hùm đắt khách nhất ở đối diện, buổi tối nhà bọn họ bỗng dưng xảy ra hỏa hoạn. Nhưng chỉ cần có người đi vào nhất định sẽ có khách nhìn thấy. Nhưng nghe nói cảnh sát hỏi thăm mấy chục người, cũng không có được bất kỳ tin tức gì."
Ông chủ trung niên vô cùng hiền lành trung hậu, Hạ Hiểu Thiên hỏi cái gì ông liền nói cái đấy.
" Được rồi, cám ơn ông."
"Không cần khách khí!"
Hai người tán gẫu một hồi lâu hắn mới rời khỏi siêu thị.
Hắn chạy tới cửa hàng tôm hùm lớn kia, trước khi vào còn cẩn thận đeo khẩu trang.
Cửa tiệm được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không giống những cửa hàng lớn khác sau một đêm sẽ trở nên vô cùng bừa bãi, phải chờ công nhân vệ sinh đến thu dọn.
Một vài bộ bàn ghế nhỏ xếp ngay ngắn ngay trước cửa.
Nhanh chóng đảo mắt một vòng xem xét các cửa hàng khác, hắn liền phát hiện một con hẻm nhỏ có mấy căn nhà ở trong góc chết.
Không do dự, hắn lập tức bước tới.
Vừa mới tiến vào con hẻm, hắn lập tức cảm nhận được một sự âm u lạnh lẽo.
Tuy mới sáng sớm chưa nắng gắt lắm nhưng nhiệt độ đã có chút khô nóng.
Dù là một con hẻm nhỏ không được ánh sáng mặt trời chiếu tới cũng không thể nào lạnh đến vậy.
Hơn nữa trong đó còn vô hình làm cho tim hắn đập nhanh.
Hạ Hiểu Thiên thề, nếu như không phải bởi vì điểm kinh nghiệm EXP vô cùng quan trọng, hắn lúc này tuyệt đối sẽ quay đầu đi lập tức.
Tâm lý dù vẫn còn chút sợ hãi vẫn quyết đi tới cùng.
Hắn cũng không tin đang ban ngày ban mặt lại có ma quỷ.
Ngày hôm qua anh họ hắn thăm dò hiện trường vụ án tất cả đều bình yên vô sự.
Chẳng lẽ đến lượt hắn lại gặp xui xẻo?
Nếu là như thế thật, Hạ Hiểu Thiên phải thật sự công nhận tài năng của mình!
Sau khi đi vào hắn liền phát hiện tuyến cảnh giới đã được kéo lên.
Đứng bên ngoài cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện quả nhiên như lời anh họ nói.
Toàn bộ hiện trường vụ án không có một chút tạp chất, ngay cả một chút dấu vết đánh nhau cũng không có.
Không thể trách hắn nếu hắn nói nếu không phải rất nhiều người đều thấy tiếng kêu thảm thiết, hắn đã sớm bắt người báo án tiến hành giáo dục cưỡng chế.
Từ trong túi móc ra đôi giày đi vào chân, sau đó lại mang bao tay mới mua vào.
Lúc này mới thận trọng khom người vượt qua đường ngăn cách đi vào.
Hắn cũng không muốn bị bắt tới sở cảnh sát hỏi tại sao lại tới hiện trường vụ án.
Mặc dù đã có anh họ, nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Mười phút sau, Hạ Hiểu Thiên đầy thất vọng đi ra.
Ngõ hẻm sạch sẽ đến mức ngay cả một con gián cũng không có.
"Đầu mối để lấy kinh nghiệm đáng giá bị chặt đứt, người có võ công lại không thể luyện tập, ta phải làm gì đây!"
Có trời mới biết cái vật màu đen kì lạ kia là cái gì.
Nhưng vật chất màu đen đó không quan trọng, quan trọng chính là bên trong nó bao gồm những tinh thể gì.
Kết tinh thể hôm qua đã bị hắn hấp thu hóa thành điểm kinh nghiệm EXP rồi.
Chỉ sợ sở cảnh sát mang đi hóa nghiệm, hắn sẽ không có tin tức tốt lành.
"Ta suy nghĩ nông cạn quá mà, sớm biết như vậy chờ mấy người của anh họ mang đi hóa nghiệm xong mới nghĩ biện pháp."
Thật ra thì hắn chỉ muốn càu nhàu một chút, vật chất màu đen kia bị mang vào sở cảnh sát còn có thể lấy ra sao?
Thực ra huyện Z là chỉ là một huyện nhỏ, cảnh sát không phải cũng ăn không ngồi rồi đó chứ!
Có thể để một sinh viên đại học tùy tiện âm thầm ra vào, lại còn trộm đi đầu mối quan trọng nhất của vụ án, đây không phải là nằm mơ lúc ban ngày đó chứ.
"Ai! Chỉ có thể chờ đợi tin tức của anh họ thôi, hy vọng về sau sẽ lại thấy vật chất màu đen đó một lần nữa."
Trong nháy mắt hắn xoay người đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
"Hả?"
Hạ Hiểu Thiên phát hiện, cánh tay trái của mình so với những bộ phận khác lạnh hơn, đây tuyệt đối không phải ảo giác.
Vừa rồi lúc lục soát từ đầu đến cuối đều nóng như lửa đốt.
Hắn dừng chân, tìm khí tức lạnh như băng, từng bước từng bước đi tới.
"Kết tinh thể?"
Một khối kết tinh thể cỡ ngón cái lẳng lặng nằm trong góc.
Không do dự, hắn trực tiếp đưa tay nhặt lên.
Lạnh! Lạnh đến thấu xương!
Chẳng mấy chốc đã khiến tay phải của hắn lạnh toát.
Còn có một luồng khí từ lòng bàn tay lưu vào trong cánh tay.
Mỗi chỗ có luồng khí đi qua ngay cả huyết dịch cũng ngưng kết!
[Đinh! Phát hiện điểm kinh nghiệm EXP có thể hấp thu, xin hỏi có muốn hấp thu hay không?]
"Hấp thu!"
Dường như tiếng đinh vừa vang lên, hắn liền lập tức nói.
Nếu chậm chút nữa có lẽ tay phải của hắn cũng phế luôn rồi!
Trong khoảnh khắc kết tinh thể vỡ tan tành, hóa thành một ít bột, gió nhẹ thổi qua, trong nháy mắt biến mất.
"A!"
Hạ Hiểu Thiên nhấc cánh tay của mình lên, nhìn cặn băng tại nơi vừa cầm tinh thể lên, hít một hơi khí lạnh.
Đây rốt cuộc là cái quái gì?
Đang trong lúc nghi ngờ, trong con mắt trái hiện lên cột kinh nghiệm EXP đã xảy ra thay đổi.
[“Điểm kinh nghiệm EXP”: 500
“Chức năng”: Quét hình
“Võ học”: « Hỏa Luyện Kim Thân » 0/50 + (chưa nhập môn).]
Năm trăm điểm?
Hắn qua một đêm đột nhiên trở nên giàu có.
Đối với người nghèo rớt mùng tơi như hắn, năm trăm điểm EXP quả thật là giàu quá đột ngột.
Hơn nữa ở phía sau 0/50, xuất hiện một ký hiệu dấu cộng +.
Xem ra đi chuyến này không uổng phí, nhưng lại càng khiến hắn nghi ngờ.
Bản chất của kết tinh thể màu trắng này rốt cuộc là cái gì?
Vì sao chỉ có mình nó mới bị hệ thống hấp thu, chuyển đổi thành điểm kinh nghiệm EXP?
Hạ Hiểu Thiên cảm thấy mình đang đứng giữa màn sương mù.
Ở một hiện trường vụ án mất tích lại có thứ quỷ dị như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy không đơn giản.
Có lẽ hắn nên nhắc nhở anh họ trong lúc điều tra nên cẩn thận một chút?
Bằng không thì dứt khoát bảo anh ấy tốt nhất đừng tham gia vào vụ này vậy!
Chính là câu nói, chết đạo hữu không chết bần Đạo.
Những người khác Hạ Hiểu Thiên không muốn xen vào, cũng không có tâm tư đi quản.
Duy nhất chỉ có anh họ từ nhỏ đã đối xử với mình rất tốt.
"Nghĩ như vậy, mình có độc ác quá không nhỉ?"
Vừa nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi con hẻm nhỏ.
Sau đó không lâu, một xe cảnh sát đi tới.