Chương 2: Tấm ảnh này có chút không đúng!

Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng may mắn thu được điểm kinh nghiệm EXP.

Kết quả lại phát hiện ngón tay vàng phế vật cái này không quét được, cái kia cũng không quét được.

Chơi ta đúng không?

"Ai!"

Thở dài thật sâu một cái, Hạ Hiểu Thiên ngồi ở trong phòng sách của anh họ, vẻ mặt không thể yêu thương được.

Trong đời, chuyện đáng sợ nhất là ngươi rõ ràng đã có được ngón tay vàng trong tưởng tượng. Đến cuối cùng lại phát hiện, tất cả đều là phí công vô ích.

Hắn cúi đầu xuống, lúc đang chuẩn bị cầm ly nước trên bàn lên uống một hớp để hóa giải một chút tâm tình buồn bực.

[Đinh! Phát hiện một quyển võ học tương đối hoàn chỉnh, xin hỏi có sử dụng 100 điểm kinh nghiệm EXP tiến hành sửa chữa, khôi phục lại hoàn toàn hay không?]

"? ? ?"

Hạ Hiểu Thiên nhìn ly nước bên cạnh, thấy một quyển sách cũ ố vàng nằm ở đó, trên mặt lộ đầy vẻ không tưởng tượng nổi.

Thật đúng là ‘Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng’ (ý chỉ đang lúc tưởng như tuyệt vọng, lại lóe lên một tia hi vọng).

Cái này còn cần phải hỏi sao?

Dĩ nhiên là sử dụng rồi!

Trong đầu có một lực vô hình bùng nổ, hắn dùng tốc độ cực nhanh quét qua cuốn bí tịch (sách quý) viết bằng chữ Phạn bên cạnh ly nước kia.

Ngay sau đó hắn liền phát hiện, dòng chữ ở góc trên cùng bên trái có thay đổi.

[“Điểm kinh nghiệm EXP”: 0

“Chức năng”: Quét hình

“Võ học”: « Hỏa Luyện Kim Thân »: 0/50 (Chưa nhập môn).]

"Hỏa Luyện Kim Thân? Đây không phải là cuốn bí tịch võ học mà hai năm trước anh họ tốn tận 10 vạn nhân dân tệ mua từ trên Taobao sao? Hóa ra chủ quán đó thật sự không gạt anh ấy."

Chuyện là như vầy, từ sau khi anh họ mê mệt luyện võ, thì thời gian rảnh sẽ không ngừng lên mạng tìm kiếm đủ loại môn phái, cùng với những cái được gọi là bí tịch kia.

Kể từ sau khi anh ấy nhấn vào một địa chỉ Taobao, thì liền bắt đầu rơi vào con đường phá sản.

Mà cũng là bắt đầu từ lúc đó, người xung quanh truyền ra lời đồn đầu óc anh họ có vấn đề.

Dù sao, cũng không có người bình thường nào lại dùng 10 vạn nhân dân tệ đi mua một quyển bí tịch võ công.

Càng làm cho người ta thêm khó hiểu là, quyển sách có giá trị không hề rẻ này, toàn bộ đều được viết bằng chữ Phạn!

Lúc đó, cho dù là người si mê võ học như anh họ, sau khi nhận được chuyển phát nhanh, cũng phải lộ ra vẻ mặt tức giận hiếm thấy.

Làm nhục trí thông minh của người khác, cũng không cần phải làm nhục đến như vậy a!

Sau đó lập tức tiến hành tố cáo, trải qua một loạt điều tra. Cuối cùng có kết quả giao dịch kia chính là hành vi bình thường.

Bởi vì quyển bí tịch võ công kia quả thật có giá 10 vạn.

Căn cứ vào máy móc kiểm định, quyển bí tịch này ít nhất có hơn 600 năm lịch sử.

Thậm chí dùng 10 vạn mua đến tay thì vẫn là anh họ được lợi.

Chỉ là vì sao một cuốn bí tịch cổ có trăm năm lịch sử lại rẻ như vậy?

Ha ha!

Nếu như cuốn sách này không phải là viết bằng chữ Phạn, càng không phải là luyện võ, thì tin rằng phía sau giá tiền dù có thêm một số 0 cũng không thành vấn đề.

Về phần chủ quán bị anh họ tố cáo kia, bày tỏ là hắn vô cùng hiểu tâm trạng của khách hàng. Hơn nữa hắn đã sớm nói rõ từ trước, vật mình bán không chỉ là võ công, mà còn là đồ cổ!

Về việc vì sao nội dung là chữ Phạn mà mặt bìa là chữ Hán.

Chủ quán khổ sở giải thích một câu, thời điểm lúc mới thu thập, có một vài cuốn sách cổ cũng không phải là hoàn hảo không thiếu.

Lúc này, nhất định phải phục hồi lại một chút.

Nhưng mà người phục hồi của cửa hàng lại có chút lơ là.

Cuối cùng hắn tiến hành bồi thường cho anh họ.

Đương nhiên không ngoài dự liệu, cái gọi là bồi thường không phải là tiền. Mà là một quyển sách võ học bán chạy tên là « Thiết Sa Chưởng », trong cửa hàng có giá niêm yết là 50 ngàn tệ.

Sau khi trải qua tức giận, anh họ Hạ Hiểu Thiên cũng đã tỉnh táo lại.

Khôi phục lại mẫu người tốt lúc trước, cũng không có đòi lại tiền, ngược lại chấp nhận bồi thường.

Đối với chuyện lần này, anh ấy đặc biệt giải thích, mình không phải là không có tiền, tức giận chỉ là bởi vì cảm thấy bị người ta đùa giỡn.

Nếu sự tình đã được nói rõ, vậy thì mọi người cũng không cần thiết phải làm khó nhau nhau giống như kẻ thù sống còn như vậy.

Hơn nữa sách cổ hơn 600 năm dù sao vẫn có chút giá trị sưu tầm, đặt ở trong phòng sách dùng làm vật trang trí cũng không tồi.

Sau đó thì mọi việc coi như xong.

Lúc trước Hạ Hiểu Thiên tâm tình vô cùng phức tạp.

Nhà hắn cùng nhà anh họ hợp tác mở một nhà nhà máy chế biến giấy, có lẽ ở một, hai thành phố cũng không coi là gì.

Nhưng ở huyện Z đủ gọi là cấp bậc giàu có.

Anh họ sau khi trưởng thành tiến vào cục cảnh sát, cô đối với việc tiêu xài tiền bạc không quản lý.

Nhìn lại chính bản thân hắn, tất cả đều là nước mắt!

Con ông cháu cha khác lái xe thể thao, bao nữ thần, ăn tiệc lớn.

Hạ Hiểu Thiên nhìn lại tiền tiêu vặt mỗi tháng một ngàn năm trăm tệ của mình, yên lặng không nói gì hai mắt rơi lệ, trong lòng đều là hâm mộ.

Nhưng hắn ở trong mắt vài người bạn học có gia cảnh tương đối bình thường thì chính là người thuộc về tầng lớp có tiền.

Cái này có lẽ chính là so với trên thì không bằng mà so với dưới lại có thừa trong truyền thuyết.

"Hỏa Luyện Kim Thân, luôn cảm giác cái tên này có chút quen thuộc. Lên mạng tìm kiếm một chút, chuyện trong nước không biết hỏi Baidu, chuyện bên ngoài không biết hỏi Google, chuyện phòng ốc không biết hỏi Thiên Nhai."

Hạ Hiểu Thiên mở trình duyệt trên máy, gõ vào bốn chữ Hỏa Luyện Kim Thân, kết quả tra không có cuốn sách này.

"Cái quỷ gì vậy?"

Hắn dám lấy tiểu huynh đệ của mình ra thề, lúc trước tuyệt đối có nghe nói qua quyển bí tịch « Hỏa Luyện Kim Thân » này.

Hình như là võ học trong quyển tiểu thuyết hay truyện tranh nào đó.

Sao lại có thể không tìm được, tra không có sách này chứ?

Sau đó hắn lại tìm các tiểu thuyết võ hiệp, hiện ra rất nhiều kết quả.

Lần lượt nhấn vào từng cái một xong, Hạ Hiểu Thiên mệt mỏi dựa trên ghế ngồi, lâm vào mê mang.

Kim Cổ Lương Ôn (những tác giả tiểu thuyết võ học, kiếm kiệp nổi tiếng như Kim Dung, Cổ Ôn,…) sao đều không thấy nữa rồi?

Bọn họ đi đâu mất rồi!

"Đinh đông!"

Hạ Hiểu Thiên cứng ngắc cầm điện thoại di động lên, thì ra là một người mà hắn theo dõi ở trường đại học đăng một bài post.

"Chuyện lớn không ổn rồi! Trường chúng ta đột nhiên bị quân đội phong tỏa, hơn nữa nhà trường cũng rõ ràng kéo dài thời gian tựu trường. Về phần bao nhiêu ngày tạm thời không biết, chờ đợi thông báo. Mặc dù cụ thể không biết xảy ra chuyện gì, nhưng toàn bộ mỗi một vị binh lính ca ca đều là súng ống đầy đủ canh giữ nghiêm ngặt.

Bây giờ muốn tới gần cũng không cho phép, sẽ bị bị chặn lại. Vừa rồi mấy tên cá biệt khá nổi tiếng của trường chúng ta, chẳng qua là nói mấy câu hơi quá khích, lập tức liền bị chú cảnh sát bắt đi vì tội quấy rối trật tự."

Con Em Họ Lý: "Không có bằng chứng, ngươi nói bậy cái gì đó! !"

Bắc Bắc Đích Đích Đích: "Ghế sô pha không cướp được, vớ cái sàn nhà cũng không tệ. Nhân tiện nói một câu, trên lầu không có gà con."

Alpha: "Đoạn thời gian trước ta cùng em trai cãi nhau một trận ầm ĩ, cũng ỷ vào ưu thế đánh hắn một hồi. Gần đây hắn hàng ngày đọc « Thám Tử lừng danh Conan » , đã đọc được hơn bốn trăm tập, ánh mắt nhìn ta cũng càng ngày càng có chút không đúng. Muốn hỏi một chút, ta bây giờ xin lỗi nó có còn kịp không?"

Hạ Hiểu Thiên càng nhìn các bình luận đằng sau càng có chút nhức đầu.

Đám người này không phải kể chuyện, thì là tán dóc, không có một chút nghiêm túc nào.

Rất nhanh, hắn lướt đến bình luận mới nhất.

Mấy tấm ảnh mơ hồ đập vào mắt hắn.

Tấm ảnh lấy bối cảnh là Viện y học Đại học Ma Đô, có mười mấy binh lính tay cầm súng đang đứng gác vô cùng kỹ lưỡng.

Chung quanh cũng đã giăng đường ngăn cách, bầu không khí rất nghiêm túc.

Mấy tấm còn lại là hình ảnh mấy người trẻ tuổi ăn mặc thời trang bị cảnh sát túm cánh tay ép vào người.

Xem ra mấy người này chính là mấy tên cá biệt mà chủ bài đăng đã nói.

Mới đầu năm mà sao lại có nhiều thanh niên đầu óc rối loạn không sợ trời không sợ đất như vậy chứ?

Người ta súng ống đầy đủ canh giữ nghiêm ngặt, ngươi lại còn dám đi khiêu khích?

Thật sự cho rằng mấy anh binh lính có thể giống như cha mẹ của ngươi nuông chìu ngươi như thế sao?

"Chẳng lẽ là ta xuyên không rồi? Không thể nào chứ, chẳng lẽ chỉ buồn ngủ một chút mà đã xuyên không rồi, đây cũng quá không khoa học rồi." Hạ Hiểu Thiên cũng không suy nghĩ nữa, ngay cả ngón tay vàng trong truyền thuyết cũng xuất hiện rồi, cái thế giới này còn có cái gì có thể nói là khoa học sao?

Nhưng mà lúc trước trên trình duyệt hiện lên “Tìm kiếm không có kết quả”, đã nhắc nhở hắn, đây tuyệt đối không phải thế giới quen thuộc lúc trước.

"Làm ơn, ta trước khi ngủ, cũng chỉ là oán trách một câu cuộc sống rất buồn chán mà thôi, không cần trực tiếp xuyên qua, kích thích ta như vậy chứ?"

Nhưng cũng có một mặt khiến hắn cảm thấy may mắn, cho dù thật không phải là thế giới cũ, nhưng người thân của hắn cũng không bị biến mất hoặc là bị đổi thành người khác.

Lúc nãy tìm kiếm, ngoại trừ các loại tiểu thuyết võ hiệp biến mất không thấy gì nữa, thì tất cả còn lại đều rất bình thường.

Đương nhiên còn phải bỏ qua chuyện huyện Z đột nhiên xảy ra một vụ án mất tích kỳ dị, còn có bài viết nói trường đại học bị giới nghiêm nữa.

"Được rồi, tạm thời không để ý tới nữa."

Hạ Hiểu Thiên nghĩ không ra thì sẽ dứt khoát không suy nghĩ nhiều.

Nghĩ nhiều hơn nữa có ích lợi gì?

Mình còn có thể phản kháng hay sao?

Về phần những học giả võ hiệp nổi tiếng bị biến mất kia, càng không thể nào tìm trở về.

Đổi thành những người khác, có thể sẽ rất hưng phấn.

Bởi vì không thấy Kim Cổ Lương Ôn, thì hắn không phải là có thể tận tình chép lại tiểu thuyết sao?

Thậm chí, có thể trở nên nổi tiếng, trở thành người viết tiểu thuyết mà người người hâm mộ.

Chỉ là ý nghĩ thường rất đẹp đẽ, thực tế lại rất đau lòng.

Trước tiên không nói Hạ Hiểu Thiên không nhớ những chi tiết của tiểu thuyết đó, coi như từ ý chính của câu chuyện mà viết ra thì cũng chưa chắc có thể viết nổi.

Hơn nữa nhà bọn hắn mặc dù không coi là rất có tiền, nhưng ít nhiều cũng có tài sản hơn một triệu.

Cả đời không lo áo cơm là không thành vấn đề.

Thay vì khổ sở gõ chữ viết tiểu thuyết thì chẳng thà làm tên cá mặn (kẻ lười biếng, không quan tâm mọi thứ xung quanh) sống thoải mái.

Nói thế nào thì vẫn còn cuộc sống ba năm đại học đang chờ đợi hắn!

Hạ Hiểu Thiên ngồi ở trên ghế, nhìn 3 dòng chữ phía trên bên trái tầm mắt, lại rơi vào trầm tư.

“Điểm kinh nghiệm EXP”: 0

“Chức năng”: Quét hình

“Võ học”: « Hỏa Luyện Kim Thân »: 0/50 (chưa nhập môn).

Từ cái tên có thể biết, đây có thể là một quyển võ công rèn luyện thân thể.

Phía sau là 0/50, hẳn là trình tự tăng lên hạ xuống của điểm kinh nghiệm.

Chỉ tiếc hắn bây giờ là một tên nghèo rớt mồng tơi không hơn không kém, một cột “Điểm kinh nghiệm EXP”: 0 kia rất nhức mắt.

Hắn đang suy nghĩ, ngoại trừ sử dụng điểm kinh nghiệm thì phải nên làm như thế nào để tăng lên đây?

Trầm ngâm chốc lát, hắn đưa tay cầm quyển sách quý bên cạnh ly nước lên, dự định lật xem một lần, nhìn một chút mình có thể dựa vào bản thân tu luyện để đạt tới cấp bậc nhập môn hay không.

Trước có nhắc nhở, nói là phát hiện một quyển bí tịch võ học tương đối hoàn chỉnh.

Như vậy chứng minh, nó thật sự có thể tu luyện!

Cùng lắm là dùng điện thoại di động phiên dịch từng chữ một.

Không mở ra thì không biết, mà mở ra xem thì thật sự bị dọa cho giật mình.

Anh họ thật rất tốn công sức!

Bởi vì cả quyển bí tịch cổ đều được đánh dấu chi chít bằng chữ Hán.

Chẳng trách anh ấy không lựa chọn đòi lại tiền, xem ra đam mê tập võ của anh ấy chưa bao giờ mất.

Cả quyển sách mặc dù không coi là dày, cũng chỉ chừng một trăm trang.

Nhưng mà phải biết phía trên này toàn bộ là chữ Phạn.

Cho dù là lên mạng tìm từng chữ từng chữ đánh dấu, cũng phải mất rất nhiều thời gian!

Chứ đừng nhắc tới phần lớn chữ Phạn đều dài như vậy.

Bất kể người khác thấy thế nào, đối với Hạ Hiểu Thiên mà nói.

Các chữ Phạn nhìn không khác nhau là mấy.

Hắn tỉ mỉ quan sát một lần, khép lại quyển sách thở ra một hơi thật sâu.

Đồ chơi này có chút nguy hiểm a!

Phía trên nói rõ cặn kẽ, người luyện nhất định phải cả ngày làm bạn với lửa.

Đến khi ngoại công đạt tới lửa đốt không bị thương da thịt, nội công tu thành chân nguyên Thuần Dương bất diệt, mới xem như có chút thành tựu.

Đợi đến lúc, hơi thở như lửa, nội công như lửa. Cùng người đối địch, người ngăn cản ắt sẽ tan tác tơi bời.

Chẳng trách anh họ không có tu luyện, sơ sẩy một cái liền bị đốt thành tro, có quỷ mới đi luyện loại bí tịch này!