[Điểm kinh nghiệm EXP: 0
Chức năng: Quét hình.]
Hạ Hiểu Thiên nhìn hai hàng chữ trong tầm mắt ở góc bên trái, có thể nói là mặt đầy ngơ ngác.
Véo mạnh mình một cái, dụi dụi con mắt.
Hắn cuối cùng đã hiểu là mình không nằm mơ, càng không phải là bị hoa mắt nên mới xuất hiện ảo giác.
Mà là như lời trong các cuốn tiểu thuyết: những nhân vật chính gặp được vận may lớn, lấy được ngón tay vàng trong truyền thuyết.
Có điều không phải ngươi nên phân cho ta một thứ như sách hướng dẫn hay sao? Chỉ có hai hàng chữ, thấy thì hắn đã thấy rồi. Nhưng vấn đề là thứ không khoa học như điểm kinh nghiệm EXP, ta rốt cuộc phải làm sao mới đạt được?
Cũng đâu thể giống như Game Online, tùy tiện giết gia cầm là có thể thăng cấp!
Vì vậy, hắn lau mặt, không thèm quan tâm nữa. Lập tức ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu thử nghiệm phương pháp để lấy được điểm kinh nghiệm EXP.
Sau khi giết kiến, giết chết gà vịt mua từ chợ, đủ mọi hình ảnh miêu tả, Hạ Hiểu Thiên lựa chọn buông tha.
Trong nhà bị hắn làm cho rối tung, trước không nói lông gà và vết máu bên trong phòng bếp, “trúng số” hơn là trong không khí cũng tràn ngập một mùi phân gà nhàn nhạt.
"Chẳng thà đừng cho ta còn hơn! Chả nhẽ thật sự sẽ để ta đi giết người? Bây giờ đang là thời đại pháp trị, khắp nơi đều có Thiên Nhãn theo dõi. Huống chi cho dù giết được người, vẫn không có điểm kinh nghiệm EXP thì sao?"
Hạ Hiểu Thiên lầm bầm một câu, hơi chút thất vọng.
Cho dù là ai sau khi lấy được thứ không khoa học này, lại bỗng phát hiện mình không thể sử dụng, e rằng trong lòng cũng sẽ tràn đầy oán niệm.
Tiếp sau hắn bỏ qua hàng chữ điểm kinh nghiệm EXP đầu tiên, chuyển toàn bộ sự chú ý, đặt ở hàng thứ hai – [Chức năng: Quét hình].
Hắn thử tập trung tinh thần, “nhấn” xuống hai chữ [Quét hình].
"Ong!"
Hạ Hiểu Thiên cảm giác trong đầu dâng lên một dòng sức mạnh vô hình khó có thể dùng lời để diễn tả, đáng tiếc không đợi hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngay trong tầm mắt – một hàng chữ góc bên trái, nhất thời đánh hắn rơi xuống đáy vực.
[Điểm kinh nghiệm EXP chưa đủ, không thể quét hình.]
". . ."
Tâm tình kích động trước đó trong nháy mắt ứ đọng ở ngực, hận không thể phun ra một ngụm máu.
"Thật đáng ghét, thế mà ngươi không thèm nói cho ta biết làm sao để lấy được điểm kinh nghiệm EXP. Cái này rốt cuộc là do ai làm ra, hay làm sao mà hình thành được vậy? Ngay cả hướng dẫn cũng không có, còn không cả bằng mấy sản phẩm vớ vẩn của Trung Quốc, ít nhất người ta sẽ còn cho cái hướng dẫn sử dụng."
Chờ đến khi tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh lại, Hạ Hiểu Thiên nhìn phòng bếp và phòng khách nhếch nhác, lập tức hiện ra biểu cảm không ổn.
Phòng này là phòng của anh họ hắn!
Bởi vì gần đây không chịu nổi lải nhải của mẹ, nên hắn mới chạy tới đây tá túc một thời gian. Chờ đến khi đại học khai giảng tựu trường, hắn lập tức sẽ từ nơi huyện thành nhỏ xa xôi này, trực tiếp đi đến Ma Đô trải qua những ngày ăn chơi vui vẻ.
"Cũng may anh họ thường bận đến nửa đêm mới trở về, ta vẫn còn đủ thời gian để quét dọn."
Hạ Hiểu Thiên nhìn đồng hồ điện tử bên trong phòng khách hiện ra “Buổi tối, 8 giờ”, vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
Bất tri bất giác, hắn đã giằng co cả một ngày rồi ư?
Anh họ của hắn là một vị cảnh sát, nhưng mà tuyệt đối đừng nên hiểu lầm. Chỉ là một lính cảnh sát thông thường thôi, chứ không phải cảnh sát hình sự uy phong lẫm liệt.
Dù sao chỗ huyện thành này vốn là vị trí xa xôi, vài năm đều không thấy xuất hiện án mạng. Huống chi cho dù có, trên căn bản đều là giết vì tình.
Nếu vụ án bắt đầu được điều tra phá án, thì không nên là vụ án quá đơn giản.
Điều duy nhất khá phiền phức chính là, đủ loại trộm vặt móc túi, hàng xóm tranh chấp liên tiếp xuất hiện. Bằng không cũng sẽ không có chuyện mỗi ngày đều bận đến tận nửa đêm.
Anh họ của hắn là người rất tốt, cười một tiếng là có sức hấp dẫn của anh trai nhà bên, nên có rất nhiều người theo đuổi hắn.
Nhưng duy chỉ có một điểm là khiến cho Hạ Hiểu Thiên tê cả da đầu.
Hắn có bệnh thích sạch sẽ! Có bệnh thích sạch sẽ! Có bệnh thích sạch sẽ!
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Nếu như sau khi anh họ trở lại, nhìn thấy căn nhà vốn không nhiễm một hạt bụi của mình giờ lại trở nên xốc xếch không chịu nổi…
Phỏng chừng sẽ băm sống hắn!
Mặc dù Hạ Hiểu Thiên là thanh niên trai tráng, nhưng mà anh họ cũng không thua kém.
Dùng lời của hắn để hình dung thì người ta chính là dân tập võ.
Từ ba năm trước đây, sau khi hắn bắt được một tên trộm, bỗng trở nên cuồng công phu, từ đó đi trên một con đường không có lối về. Ít nhất, theo Hạ Hiểu Thiên, đó thật sự là một con đường không có lối về.
Nhớ mang máng thì, một năm kia chính là năm thi đại học, vào một ngày quyết định vận mệnh của vô số học sinh.
Còn anh họ của hắn, thì chộp được một tên trộm.
Những điều trên cũng không quan trọng, quan trọng chính là tên trộm này.
Thế mà có thể trong vòng bốn mươi giây, tay không leo lên mười tầng lầu, lại còn không cần bất kỳ biện pháp bảo vệ nào.
Lúc trước để bắt hắn, toàn bộ huyện Z đã phải dốc hết sức lực bình sinh. Tốc độ của tên trộm kia, thật sự là quá nhanh. Đủ loại võ nghệ cao cường, tay không leo tường. Nếu không phải nhờ người nhiều, người ta đã sớm chạy trốn.
Anh họ của Hạ Hiểu Thiên, chính là một trong những thành viên phụ trách bắt trong hành động đó.
Khi biết kẻ trộm mỗi bốn giây là có thể leo lên một tầng lầu, cùng với sự thể hiện trong quá trình truy bắt, hắn đã si mê công phu.
Dựa theo khai báo của tên trộm, nghe nói hắn từ nhỏ đã luyện 'Khinh Công' .
Hai chân bị cha trói thêm bao cát vừa dầy vừa nặng, ngày thường ngoài ngủ ra, thời gian còn lại không cho bỏ xuống.
Thêm đủ loại huấn luyện đặc biệt, luyện thành một thân công phu tốt.
Từ nay về sau, anh họ liền bắt đầu thử học võ công, sau đó còn mua ở trên mạng mấy cuốn được gọi là Bí tịch thất lạc.
Nếu không phải chồng của cô và nhà hắn cùng nhau mở một nhà nhà máy chế biến giấy, thì với chút tiền lương kia của anh họ, một năm cũng chưa chắc đã mua được nửa cái cuốn gọi là Võ học bí tịch kia.
Đối với chuyện này, Hạ Hiểu Thiên khịt mũi coi thường.
“Khinh Công” của người ta, ít nhất là có khoa học căn cứ.
Đổi lại người bình thường luyện có đến mấy năm, chưa chắc có thể tay không trèo mười tầng.
Nhưng người nhẹ như yến, vẫn tính là có thể được. Nhưng nội công mà ngươi mua là cái quái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn một ngày nào đó, Phá Tan Hư Không, Bạch Nhật Phi Thăng hay sao?
Có điều những suy nghĩ này Hạ Hiểu Thiên rất thức thời không nói ra, vẫn luôn để ở trong lòng.
Tất nhiên ba năm luyện tập chơi chơi của anh họ, chẳng qua cũng chỉ là một thân bắp thịt như người ta kia, cũng không hẳn là uổng công luyện tập.
Tám khối cơ bụng, có từng thấy chưa?
Anh họ thì có!
Một đấm đánh vào bắp thịt của hắn, người ta không chỉ đánh rắm cũng không có. Trái lại chính cánh tay của Hạ Hiểu Thiên, lại bị chấn động đến đau.
Cho tới bây giờ, trong đầu của hắn vẫn quanh quẩn rõ ràng lời nói của anh họ.
"Thư sinh yếu đuối!"
Được rồi, để người ta khinh bỉ, không cần gấp.
Thư sinh yếu đuối ít nhất so với người điên suốt ngày mù mắt luyện tập còn tốt hơn nhiều.
Nghe nói cô (em hoặc chị của cha) vì thế cũng sầu chết rồi, một ít người quen đều nói đầu của anh họ bị hỏng. Vì thế, rất nhiều tiểu thư theo đuổi của hắn đều không thấy đâu nữa.
Người đẹp trai nhiều tiền là một chốn tốt, chẳng qua suy nghĩ có vấn đề, nên cần phải thận trọng suy tính một chút.
Hạ Hiểu Thiên mất hứng đứng dậy, chuẩn bị thu dọn nhà cửa.
"Cùm cụp!"
Tiếng khóa cửa vang lên, biểu cảm lười biếng trong nháy mắt cứng lại ở trên mặt.
'Không thể nào? !'
Trong đầu dần hiện ra ba chữ to, sinh lòng không ổn.
"Hiểu Thiên à, theo ta trở về một chuyến. . ."
Người ở ngoài cửa, nói một nửa rồi bỗng hơi ngừng.
Trong phòng khách Hạ Hiểu Thiên và anh họ bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu không nói gì.
"Ngươi tốt nhất nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không cẩn thận ta cho ngươi nếm thử cú đấm sắt phẫn nộ." Anh họ có bộ dạng đẹp trai đến mức còn có nét tiểu thụ, hai quả đấm vân vê bóp lại, vang lên kèn kẹt.
"Ha ha, anh họ. Nếu như ta nói tất cả những thứ này đều là hiểu lầm, ngươi tin không?" Hạ Hiểu Thiên lộ ra tự nhận là gần gủi nụ cười nói.
"Vậy ngươi đoán xem, ta sẽ đánh ngươi mấy quyền?"
Cuối cùng anh họ trong thái độ nhận sai của Hạ Hiểu Thiên, tha thứ cho hắn.
Chẳng qua là có một yêu cầu, và hắn phải làm được.
Đó chính là lần nữa khiến gian phòng này, không còn nhiễm một hạt bụi.
Phàm là có một chút vết tích còn sót lại, hoặc là mùi quái dị, hắn đều sẽ bị đá ra khỏi nhà, lần nữa cút về nhà mình, lắng nghe “sự quan tâm yêu thương” đến từ mẹ.
"Ồ? Anh họ, đây là cái gì?"
Hạ Hiểu Thiên nhìn túi ny lon trong suốt trên bàn uống trà phòng khách, nghi ngờ hỏi.
"Cái đó? Vật còn sót cùng lúc phát hiện ở hiện trường mất tích vụ án. Vốn hôm nay có thể cơm sáng tan việc, cùng các đồng nghiệp đi ra ngoài ăn chung. Chẳng qua là sở cảnh sát nhận được điện thoại, nói có người ở trong hẻm nhỏ của phố ẩm thực Thành Đông nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Chờ lúc chúng ta đến phố ẩm thực, vào trong con ngõ hẻm, thì lại chỉ tìm được vật chất màu đen không thuộc về địa điểm xảy ra vụ án. Sau khi tất cả mọi người đi đến địa điểm đã chọn ăn chung, nhờ vả ta mang vật chứng đưa về sở cảnh sát.
Kết quả đang trên đường trở về, lại phát hiện thấy quần bị dơ. Vốn là trở về sở cảnh sát sẽ đi ngang qua nhà chúng ta, thuận tiện đổi cái mới. Tiết kiệm một lúc để đi ăn chung, còn phải đặc biệt chạy trở lại."
"Như vậy mà cũng được ư? Các ngươi không tính là bỏ rơi nhiệm vụ sao? Không cần lập tức tra án?" Hạ Hiểu Thiên nghe vậy, trợn mắt hốc mồm.
"Tra như thế nào? Chỉ là có người nghe được tiếng kêu thảm thiết, phát hiện hiện trường vụ án ngoài vật chứng là vật chất màu đen này, thì cũng không còn thứ gì khác, sạch sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nếu không phải phố ẩm thực có rất nhiều người làm chứng nghe thấy tiếng đó, chúng ta thậm chí còn hoài nghi có người báo án giả.
Nhưng mà sau khi hỏi thăm mấy chục người, không có bất cứ người nào thể hiện là đã từng nhìn thấy, có ai tiến vào cái ngõ hẻm kia. Giới tính, tuổi tác, tướng mạo, không biết gì cả. Hết lần này tới lần khác nơi đó còn là góc chết theo dõi, tìm kiếm camera của mười mấy thương gia đều vô ích.
Bây giờ việc chúng ta duy nhất có thể làm, chính là chờ đợi thân nhân của người mất tích báo cảnh sát. Đâu thể để một đám cảnh sát chúng ta, ngẩn người một đêm với túi vật chứng không rõ nguồn gốc chất chứ ?"
". . ."
Được rồi, cho tới bây giờ chưa từng đi vào sở cảnh sát, cũng không biết trình tự phá án, đối với Hạ Hiểu Thiên mà nói, lời nói của anh họ không có sơ hở nào để tấn công.
Hắn nhìn vật chất màu đen trong túi vật chứng trên bàn trà, không tự chủ được cầm lên, quan sát kỹ càng.
Nhìn từ ngoài, vật này giống như là đồ bị nôn ra, nhưng không có mùi gay mũi. Bên trong mơ hồ có tia chớp, như một loại tinh thể kết tinh. Nhưng mà cầm trong tay lại luôn cảm thấy lạnh buốt.
Giống như một dạng tâm lý sợ sệt bị cái gì nhìn chằm chằm.
Vật chất bên trong, tựa như Minh Thổ trong truyền thuyết, cho người ta một loại cảm giác bất an.
Ở khoảng cách gần như vậy, hắn thậm chí còn cảm thấy hơi váng đầu khó chịu.
Không phải là nguyên liệu hóa chất nào đó chứ ?
Đối với thân thể con người có hại?
[Đinh! Phát hiện có thể hấp thu điểm kinh nghiệm EXP, có hấp thu hay không?]
"What?!"
"Cái gì?" Hạ Hiểu Thiên vì quá kinh ngạc mà thốt lên tiếng, khiến anh họ quay ra hỏi.
"Không việc gì! Không việc gì!"
"Cả ngày cứ há mồm trợn mắt, chờ một lát nữa ngươi theo ta cùng trở về sở cảnh sát, sau đó đi ra ngoài ăn chung. Suốt ngày cứ ăn đồ bán bên ngoài, không có sức khỏe chút nào."
Hạ Hiểu Thiên đối với lời nói của anh họ, hoàn toàn không nghe vào tai. Mà là đang cảm thán, mình thế mà lại lấy được đường tắt để kiếm điểm kinh nghiệm EXP.
Mặc dù con đường này tạm thời còn chưa rõ thực hư.
Nhưng là chung quy vẫn là có phương hướng đúng không ?
Chỉ là điều duy nhất khiến hắn treo cờ “không ổn” chính là, nếu như vật chất màu đen trong túi vật chứng một khi bị hấp thu thành điểm kinh nghiệm EXP, có thể bị biến mất hay không?
Đồ chơi này nếu như không phải là anh họ cầm về, hắn nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn hấp thu.
Suy cho cùng chết đường chết cũng không bằng đường nghèo.
Ngộ nhỡ hấp thu rồi nên dẫn đến đầu mối của vụ án mất tích biến mất, anh họ nhà mình chắc chắn sẽ bị đổ oan!
Suy đi nghĩ lại, Hạ Hiểu Thiên quyết định.
Thật sự xảy ra tình huống ngoài ý muốn, như vậy em họ chỉ có thể nói một câu thật xin lỗi.
Huống chi nếu đã mất việc, cô đang không biết sẽ có bao nhiêu vui sướng đây!
Cảnh sát nghe thì vinh quang, nhưng trên thực tế là một nghề nguy hiểm.
Huyện Z dĩ nhiên kinh tế không phát đạt, cũng chưa từng xuất hiện tội phạm nguy hiểm. Nhưng không chừng một ngày nào đó, lại sẽ phát sinh vụ án gì đó rất ác liệt, do đó mà phải hy sinh cho nhiệm vụ.
Quan trọng hơn là, nếu như bản thân bỏ lỡ hôm nay, sau này chưa chắc có thể gặp được cơ hội như thế này.
Ai biết loại vật chất màu đen này sinh ra như thế nào?
'Anh họ, hôm nay ta chỉ có thể có lỗi với ngươi rồi. Ngày sau em họ nếu như có năng lực, nhất định sẽ bồi thường gấp bội cho ngươi.' Hạ Hiểu Thiên nói thầm trong lòng, mặc niệm một tiếng, hấp thu.
[Đinh! Đạt được một trăm điểm exp.]
Hai hàng chữ viết góc bên trái, đột nhiên giật mình.
[Điểm kinh nghiệm EXP: 100
Chức năng: Quét hình.]
"Hô!"
Hạ Hiểu Thiên nhẹ nhàng một hơi thở, không chỉ là thu được một trăm điểm exp.
Hắn phát hiện vật chất màu đen bên trong túi vật chứng, mặt ngoài cũng không có gì thay đổi.
Chẳng qua là tinh thể kết bên trong, tựa hồ biến mất không thấy gì nữa.
‘Vẹn toàn đôi bên, vẹn toàn đôi bên.'
Dù là ngày sau có người phát giác những thứ này có dị thường, cũng sẽ không truy cứu đến trên người anh họ.
Đương nhiên càng không biết, phát hiện ra là hắn giở trò quỷ.
Chỉ là vẫn như cũ, khiến cho người khác nhức đầu là, vấn đề cũ chưa giải quyết, những vấn đề mới lại tới!
Cái gọi là quét hình, hẳn quét hình thứ gì đây?
Mỗi một lần tốn hao điểm kinh nghiệm EXP, là cần bao nhiêu điểm?
Không nên quên, hắn chỉ có một trăm điểm!
'Còn phải tiếp tục thí nghiệm, gánh nặng đường xa a.'
Hạ Hiểu Thiên cảm giác mình rất ủy khuất, ngón tay vàng của người khác thì ai nấy cool ngầu phá trời.
Nhìn lại mình một chút, nhất thời thấp hơn đến nửa đoạn.
Không!
Có lẽ phải là thấp đến đáy trung tâm.
Ngay cả hướng dẫn cũng không có.
Phi!
Nếu không phải nhờ anh họ, đời này của mình sợ rằng đều không thể đạt được một chút giá trị kinh nghiệm.
Hạ Hiểu Thiên không biết, cử động của hắn đã giúp anh họ một đại ân, thành công tránh khỏi vận hạn của cục cảnh sát.
"Tốt lắm, đi thôi Hiểu Thiên. Cơm tối còn không ăn à? Anh họ dẫn ngươi đi ăn tiệc lớn."
Hạ Hiểu Thiên nóng lòng thử nghiệm chức năng quét hình, dĩ nhiên là sẽ không đi.
Hắn lắc đầu một cái, nói: "Anh họ, ta không đi, trong nhà còn phải thu dọn. Đừng nói là buổi tối ngươi muốn ngủ ở cái chỗ loạn tung lên như thế này chứ ? Lúc trở lại, mang về cho ta một phần là đủ rồi."
"Được."
Anh họ nhìn căn phòng lộn xộn, cuối cùng gật đầu nói.
Sau đó hắn liền mang theo túi vật chứng xuống tầng rời đi.
"Quét hình."
Sau khi anh họ vừa đi, Hạ Hiểu Thiên lập tức bắt đầu một vòng thí nghiệm mới.
Hắn đầu tiên sử dụng về phía ly trà, vật thể tương đối nhỏ, coi như có hao phí điểm kinh nghiệm EXP, vẫn sẽ không tốn hao vượt quá mức bình thường.
[Đinh! Vật phẩm này không thể quét hình, quét hình thất bại.]
Ngay sau đó, bàn uống trà nhỏ, TV, giường, thậm chí cửa chống trộm, từng cái đều thất bại.
"Ai! Ngón tay vàng vô dụng này rốt cuộc để làm gì?"