Chương 9: Quần Ma Loạn Vũ.

Hạ Hiểu Thiên làm như không nghe thấy, nói đùa cái gì vậy?

Tất cả sách vở thư tịch quý hiếm của anh họ ở cùng một chỗ, xem như một nửa kho vàng của mình cũng không chịu nổi.

Làm như em giống như anh trước kia là thổ hào sao?

Mười vạn đồng trong nháy mắt liền ném vào.

Đang lúc Lưu Tuấn Minh bởi vì chào hàng thất bại mà uể oải không chịu nổi, điện thoại chợt vang lên.

"Alo! Cục trưởng Hoàng, có chuyện gì thế? Cái gì! Tôi biết rồi, sẽ trở về cục cảnh sát ngay."

Cúp điện thoại, anh họ lập tức cầm áo lên và đi ra ngoài cửa.

"Em họ, cục cảnh sát xảy ra chuyện, anh buộc phải đến đó. Bữa tối em gọi thức ăn ở ngoài đi, bái bai."

"Không phải, anh họ, đợi một lát..."

Không chờ để Hạ Hiểu Thiên nói dứt câu, tiếng bịch của cửa chống trộm đóng lại vang lên, xem ra thật sự rất gấp.

"Anh họ, em chỉ là muốn hỏi một câu, chỗ nào bán sâm núi thôi."

Một màn này khiến cho Hạ Hiểu Thiên dở khóc dở cười, ngay cả một câu cũng không chờ.

Mặc dù hắn từ nhỏ sống ở huyện Z, nhưng sinh hoạt vẫn luôn rất đơn giản.

Nhà, trường học, hai nơi này tạo thành một đường thẳng, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Căn bản cũng chưa từng đi dạo qua lại, làm sao mà so được với anh họ làm cảnh sát ba năm?

Huyện thành tuy nhỏ như vậy, nhưng người tốt và người xấu lẫn lộn với nhau, tin tức trở nên tắc nghẽn.

Không nói trước là có tìm được nơi bán dã sơn sâm hay không, giả sử như tìm được, làm sao để xác định đối phương có lừa gạt ngươi hay không?

Bản thân là một sinh viên đơn thuần, tuyệt đối không thể so sánh với một vị 'Cảnh sát lão luyện'.

"Chỉ còn cách làm phiền mẹ một chút."

Lập tức lấy điện thoại ra, nhấn nút gọi.

"Tút... Tút... Tút..."

"Alo? Hiểu Thiên, có chuyện gì sao?" Giọng nói của mẹ từ bên kia điện thoại truyền đến, chỉ là không biết tại sao, âm thanh lại có chút lo nghĩ.

"Mẹ, có phải nhà chúng ta lại xảy ra chuyện gì rồi không?" Hạ Hiểu Thiên nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc.

"Không có...Không có, con có sao không? Nếu như không có, mẹ cúp máy đấy!"

"Khoan khoan khoan! Được rồi, không có việc gì thì tốt. Con muốn hỏi mẹ một chút, ở huyện Z có bán sâm núi không? Nếu như không có, thì loại thuốc bổ cùng loại với sâm núi cũng được."

Bên kia đầu dây điện thoại im lặng một lúc, giống như là đang lục lại trí nhớ.

"Ở phường dược Đồng Hỉ, chỗ đó bán thuốc Đông y, có danh tiếng mấy chục năm. Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói lời ong tiếng ve về bọn họ, ông chủ sẽ không lừa gạt con đâu."

"Cảm ơn mẹ, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Cúp máy cuộc trò chuyện, sắc mặt của Hạ Hiểu Thiên trong thoáng chốc trở nên âm trầm.

Trong nhà nhất định có chuyện, chỉ là đang lừa gạt mình.

"Con đã trưởng thành, không còn là một đứa trẻ, không cần mọi người phải thay con gánh vác tất cả mọi thứ nữa."

Tự lẩm bẩm một lát, sau đó bản thân hắn mới muốn đi tới phường dược Đồng Hỉ.

Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, câu nói này luôn luôn khắc sâu trong đầu.

Bởi vì, đó là do cha hắn nói.

Không thể không thừa nhận, công lực của mình vô cùng nhỏ bé.

Cho dù có được điểm kinh nghiệm của hệ thống mà học được « Hỏa Luyện Kim Thân », thậm chí còn đạt đến cấp độ thuần thục, trong cơ thể sinh ra nội lực bằng cánh tay.

Nhưng mà, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn, bản thân mình càng phải mau chóng lớn mạnh.

Giọng nói của mẹ hắn tất nhiên hiện lên sự âu lo, nhưng lại không trộn lẫn cảm xúc khác.

Nói rõ vấn đề này tạm thời không lớn lắm.

Cho nên tiếp tục tăng lên đẳng cấp võ học của mình.

Đi một chuyến đến phường dược Đồng Hỉ là không thể thiếu.

Nếu như thuận lợi, không cần đến ba giờ, trước khi trời tối liền có thể về đến nhà, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bước xuống lầu, lái một chiếc xe Audi, nhanh chóng chạy về phía phường dược Đồng Hỉ.

Thời gian chưa đến mười phút, anh đã đến một tiệm thuốc có mùi hương cổ xưa.

Hạ Hiểu Thiên không lo được quan sát kỹ càng, sau khi xuống xe lập tức đẩy cửa đi vào.

"Sâm núi hoang dã."

Không nói nhảm bất cứ điều gì, trực tiếp nói ngay vấn đề trọng điểm.

"Có hàng, chỉ là hơi đắt."

Đứng ở trong quầy là một người đàn ông trung niên, nở một nụ cười chuyên nghiệp, từ tốn nói.

"Bao nhiêu tiền?"

"Năm vạn một gốc."

"Được."

Hạ Hiểu Thiên không nói nhảm, trực tiếp đáp ứng.

Sau đó rất đơn giản mà quét mã thanh toán, cầm lấy chiếc hộp chứa sâm núi rồi lập tức rời đi.

Toàn bộ quá trình không có trả giá, càng không có nói những lời hung ác như nếu ông dám bán hàng giả, tôi sẽ đập cái cửa tiệm này của ông.

Mẹ đã nói nơi này giá cả vừa phải, già trẻ không gạt.

Hắn làm con trai, sẽ không đến mức làm ra những chuyện ngây thơ kia.

Về phần gà mái?

Đều lúc này, còn muốn gà mái cái gì.

Đổ nước vào, đem đi hầm, lấy đi tinh hoa.

Sau đó nhanh chóng về nhà, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Nếu như là vấn đề buôn bán, chuyện này thì hắn bất lực.

Kí túc xá Hoa Uyển, phòng 301.

Lúc này Hạ Hiểu Thiên đã đem sâm núi đi hầm trong nồi áp suất, nửa giờ cũng đủ để nấu nát nó ra.

Lúc hắn tăng lên « Hỏa Luyện Kim Thân », đồng thời uống canh.

Cảm thấy nhàn rỗi nhàm chán, lấy điện thoại ra bắt đầu lên diễn đàn của huyện Z.

Một mặt là vì giết thời gian, một mặt là muốn phân tán sự chú ý một chút.

[Kinh khủng! Bệnh viện nhân dân huyện Z, trong một buổi chiều ngắn ngủi, vì sao đã chật kín người?]

Cái tiêu đề này đối với Hạ Hiểu Thiên rất hấp dẫn.

Vì hắn vừa mới xuất viện không lâu.

Nhớ mang máng thì có rất nhiều phòng bệnh, tất cả đều trống không.

Làm sao chỉ mới trôi qua có một khoảng thời gian, lại đột nhiên đông như thế?

[Có một người thân thích ở cục cảnh sát, anh ta nói cho tôi biết, hôm nay lúc xuất cảnh, chứng kiến cảnh tượng người cắn người. Sắc mặt người bị tình nghi trắng bệch, hai mắt nổi lên tia máu, trong cổ họng không ngừng phát ra từng tiếng gầm hét của loài dã thú.

Cho đến bây giờ đã xảy ra mười mấy vụ cắn người, ít nhất có hơn trăm người bị cắn và bị thương, làm cho bệnh viện dân nhân huyện chật kín cả người. Đám người tình nghi đột nhiên phát cuồng, cũng bị cảnh sát cách ly, điều trị riêng.

Căn cứ vào tin tức nội bộ, tạm thời chưa tìm ra được nguyên nhân, vẫn còn đang cật lực phá án và bắt giam. Một điểm đáng chú ý, lúc phát cuồng, phần lớn mọi người đều nghe được bọn họ nhỏ giọng nói ‘thịt’.

Nếu như các vị gặp phải, xin nhanh chóng báo cho cảnh sát, sau đó rời xa khỏi người tình nghi. Bởi vì bọn họ rất có thể sẽ phát cuồng, sẽ công kích những người chung quanh.]

Hạ Hiểu Thiên xem hết tất cả nội dung, lúc sau phát hiện đã hơn hàng nghìn bình luận.

Trong đó có xem thường, trào phúng, chứng minh, phần lớn đa số đều không có ý nghĩa.

[Một đêm xảy ra mấy chục vụ án mất tích, rốt cuộc là gì cái gì? Vì sao toàn bộ hiện trường vụ án cũng không có chút vết tích nào, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian?]

Đọc đến đây, Hạ Hiểu Thiên lập tức nhớ tới khu phố ẩm thực cùng tinh thể kết tinh.

[Khả năng có rất nhiều người huyện Z, căn bản không biết tối hôm qua đã xảy ra mấy chục án mất tích. Nghe nói lúc ấy điện thoại của cục cảnh sát, tất cả đều bị nổ. Đáng để người khác chú ý chính là, hiện trường phát hiện vụ án không có chút vết tích nào.

Giống như là những tội phạm hoàn mỹ được viết trong những bộ tiểu thuyết. Những người bị hại kia, tựa như một giọt nước rơi trên một miếng sắt được nung đỏ, xùy một tiếng, bốc hơi hầu như không còn. Đề nghị ban đêm mọi người không ra khỏi cửa, ở trong nhà cũng phải có mấy người bạn.

Đột nhiên biến mất, ngay cả cảnh sát cũng bất lực. Có lẽ bạn cũng nên viết di thư rồi.]

Quần Ma Loạn Vũ!

Trong đầu Hạ Hiểu Thiên chẳng biết tại sao lại dần hiện ra bốn chữ này.

"Tích!"

Nửa giờ vội vàng trôi qua, hắn để điện thoại di động xuống, cất bước đi vào phòng bếp.