Vào ban đêm Lưu gia thôn phi thường yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa.
Trong một căn nhà gỗ, một lão già gầy còm đang ngồi ở trong phòng, đang nhàn nhã ăn một đĩa đậu xào, đột nhiên cảnh giác nhìn ra bên ngoài, “Ai?”
“Là ta.”
“Cố tiểu tử?”
Lão đầu nghe được thanh âm quen thuộc này, liền đứng dậy mở cửa, nét mặt ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải rời đi rồi sao?”
Người đến chính là Cố Dương, hắn thừa dịp thương đội đang nghỉ nghơi qua đêm, đi suốt đêm trở về Lưu gia thôn.
Lấy thực lực hiện tại của hắn cho dù là đường núi gập ghềnh cũng như là đang đi trên đất bằng.
Chạy về Lưu gia thôn hắn mất không đến thời gian một canh giờ.
Cố Dương vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lưu lão đầu, ta tìm ngươi có việc.”
Vị lão giả này chính là thôn trưởng, danh tự gọi là Lưu lão đầu, thời điểm còn trẻ hắn từng xông xáo ở bên ngoài. Là người có hiểu biết nhất trong thôn.Cũng là người biết chữ duy nhất.
Trong hai năm ở Lưu gia thôn, hầu hết thời gian Cố Dương đều ở cùng với hắn, chủ yếu là vì học chữ.
Lưu lão đầu cầm lấy hai hạt đậu xào ném vào trong miệng nhai rắc rắc… Rung động nói:”Xem ra sự tình không nhỏ.”
Cố Dương nói:”Một đám tặc nhân đang hướng đến Lưu gia thôn, những người này đặc biệt tâm ngoan thủ lạt, ngươi tốt nhất mang theo thôn dân rời khỏi làng một thời gian, đến sau núi tránh né bọn họ một chút.”
Lưu lão đầu có đôi mắt già nua vẫn đục nhìn chằm chằm Cố Dương một hồi, sau đó đem một hạt đậu xào cuối cùng bỏ vào trong miệng, liền đứng dậy đi đến một góc nhỏ lấy ra một cái gông cùm, đi ra bên ngoài dùng sức bắt đầu gõ.
Cố Dương vốn cho rằng muốn thuyết phục hắn sẽ phi thường khó khăn, dù sao cũng chỉ bằng lời nói của một mình hắn, liền muốn cả làng nhanh chóng rút lui ra sau núi, quyết định kiểu này không phải muốn làm là làm a.
Không nghĩ tới Lưu lão đầu một câu nói nhảm cũng không có.
Sự tín nhiệm này làm cho hắn rất cảm động.
…
Đến tờ mờ sáng, Cố Dương mới trở lại địa điểm nghỉ nghơi của thương đội vào ngày hôm qua.
Bọn lão Cao đều biết hôm qua hắn ta không có ở đây nhưng không ai dám hỏi hắn đã đi đâu.
Đối với bọn họ mà nói, hắn có thể trở vệ cũng coi như không tệ rồi.
Thời điểm thương đội chuẩn bị xuất phát, Cố Dương cuối cùng cũng có thời gian mở ra hệ thống.
[Có xác nhận sử dụng máy mô phỏng nhân sinh hay không? Sử dụng một lần, tiêu hao 50 kim tiền.]
Lại lên giá!
“Nói như vậy, chi phí để sử dụng máy mô phỏng cùng cảnh giới của ta có liên hệ.Cảnh giới càng cao, tiêu hao kim tiền cũng càng nhiều.”
Cố Dương nói thầm.
Lần trước tăng giá là sau khi hắn đột phá cửu phẩm.
Lần này là sau khí đột phá bát phẩm lại một lần nữa tăng giá.
Hắn hít sâu một hơi, chọn “xác nhận”.
[Hai mươi hai tuổi, ngươi trở thành bát phẩm võ giả, đi theo thương đội rời khỏi Lưu gia thôn, trên đường đi gặp phải một nhóm sơn tặc, ngươi xuất thủ tiêu diệt bón hắn làm thay đổi lộ tuyến không còn tiến về phía Vương gia câu.]
[Một tháng sau, ngươi tiến về Phượng Hoàng thành, đạt được sự coi trọng của huyện tôn, trở thành người hầu của hắn.]
[Hai mươi lăm tuổi, ngươi quay trở về thăm Lưu gia thôn, phát hiện cả làng đã bị san thành bình địa, thôn dân đều đã bị giết sạch vào 3 năm trước, ngươi thề nhất định phải tìm được hung thủ để báo thù.]
[Ba mươi tuổi, ngươi đều tra ra được hung thủ năm đó chính là đệ tử của Liễu gia.Một ngày nọ huyện tôn mở tiệc chiêu đãi một nhân vật trọng yếu của Liễu gia, hắn phát hiện trong lòng người ẩn tàng sát ý.Ngày kế tiếp, ngươi bị huyện tôn độc chết.Kết thúc một đời này.]
Cố Dương xem hết quá trình mô phỏng xong, trong lòng trầm xuống.
Lần này hắn đã không có đi trêu chọc đội ngũ đi săn của Liễu gia, lại quay trở về báo tin để thôn dân lên núi tránh né.Thế mà vẫn không thể qua được kiếp nạn này.
Vì cái gì mà người của Liễu gia nhất định phải hạ độc thủ với Lưu gia thôn?
Nếu như có thể hắn thật sự không muốn trêu chọc quái vật khổng lồ như là Liễu gia.
Thế nhưng với tình cảnh hiện tại, hắn muốn tránh nhưng tránh không thoát.
Nhiều lần mô phỏng như vậy, lần nào hắn cũng chết trên tay người của Liễu gia.Quả thực vận mệnh đã xác định là tử địch.
[Kết thúc mô phỏng, ngươi có thể giữ lại một trong các hạng mục sau]
[Một, cảnh giới võ đạo lúc 30 tuổi]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo lúc 30 tuổi]
[Ba, nhân sinh trí tuệ lúc 30 tuổi]
Cố Dương không có cân nhắc quá lâu, chọn hạng mục thứ 2.
Cảnh giới không có tăng lên vậy thì chọn kinh nghiệm võ đạo là có lợi nhất.
Lập tức trong đầu hắn xuất hiện vô số võ kỹ,kiếm pháp,quyền pháp, thân pháp.Mà loại nào cũng đã sử dụng vô cùng thuần thục, thuận buồm xuôi gió.
Đây chính là thành quả của 8 năm ròng rả khổ luyện trong lần mô phỏng này.
Đến tận lúc này hắn mới xem như là một võ giả bát phẩm chân chính.
Cố Dương nhìn thoáng qua số dư còn lại của mình, chỉ còn lại 15 lượng, không đủ tiền.
Hắn vẫn chưa thể phán đoán được bằng vào thực lực hiện tại của mình có thể đánh thắng được đội ngũ đi săn của Liễu gia hay không.
An toàn là trên hết, nên tiến hành thêm vài lần mô phỏng nữa.
Thế nhưng hiện tại đã hết tiền, làm sao bây giờ?
Hắn nhìn về phía bọn lão Cao, muốn mở miệng mượn của bọn họ.
Bỗng nhiên hắn cảm giác được có người tới gần, quát: “Người nào?”
Lão Cao cùng mấy vị thương nhân khác phản ứng cũng cực kỳ nhanh, nhanh chóng rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
“Ở nơi này.”
Rất nhanh, một hoả kế phát hiện ra chỗ ẩn thân của người kia nhanh chóng tới gần.
“Đi ra.”
“Đừng động thủ, ta không có ác ý.”
Một thiếu niên quần áo lam lũ giơ hai tay lên, từ trong bụi cây chui ra, một bên hô lớn nói: “Ta tới là để cảnh báo các ngươi, ôi!”
Lời còn chưa dứt, mấy tên hoả kế khác đã cùng nhau tiến lên, vặn hai tay của thiếu niên lại,dùng dây thừng trói chặt.
“Đau đau … nhẹ tay …”
Chỉ chốc lát, thiếu niên đã được đưa đến trước mặt Cố Dương, bị áp quỳ trên mặt đất.
Tất cả mọi người đều nhìn ra thiếu niên này có thực lực thấp.
Lão Cao không dám phớt lờ, quát hỏi: “Nói, ngươi là ai, vì sao lại lén lút ở đây?”
“Thả ta ra!”
Sắc mặt của thiếu niên đỏ lên, ra sức giãy dụa:”Ta hảo tâm tới nhắc nhở các ngươi, các ngươi vì sao muốn lấy oán báo ơn?”
“Từ từ.”
Lúc này, Cố Dương mở miệng.
Lão Cao liền thối lui sang một bên, không còn lên tiếng.
Cố Dương nói:”Nới lỏng cho hắn.”
Hai tên hoả kế phía sau lưng của thiếu niên nhìn về phía lão Cao, nhận được sự đồng ý liền nới lỏng dây thừng cho hắn.
Cố Dương nói:”Ngươi nói đến đây cảnh cáo, rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
Thiếu niên đứng người lên, xoa xoa bả vai, hầm hừ nói:”Các ngươi đã bị Quá Sơn Phong để mắt đến, nếu không muốn chết hay nhanh chóng trốn đi, còn trễ nãi các ngươi đều phải chết tại đây.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây liền đại biến.
Kiểu người chẳng bao giờ rời khỏi Lưu gia thôn như Cố Dương cũng đã nghe đến thanh danh của Quá Sơn Phong.
Đây là một nhóm sơn tặc hoạt động ở phía nam dãy núi Liên Sơn, chúng thường cướp bóc, đoạt tài sản của những thương nhân hoạt động ở đây, mà thủ đoạn lại cực tàn khốc, không chỉ cướp mà còn muốn giết người.
Nếu đụng phải “Quá Sơn Phong” đều bị giết sạch không còn một ai sống sót.
Lai lịch cái tên của nhóm sơn tặc này bắt nguồn từ “Quá Sơn Phong” là một loại côn trùng có nọc độc cực mạnh, người bị cắn đều phải chết không nghi ngờ.Bọn sơn tặc này đều hung hãn như rắn độc.
Lão Cao kích động nói:”Không có khả năng, Quá Sơn Phong từ trước đến này chỉ hoạt động ở quận Tượng, làm sao lại chạy đến quận Ba này?”
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng:”Các ngươi nếu không tin có thể lưu lại nơi này chờ chết, ta cũng không muốn chết ở nơi này.”
Lão Cao quát:”Dừng lại, chưa nói rõ ràng đã muốn đi?”
Đúng lúc này có một mũi tên không biết từ nơi nào bay ra, đâm xuyên qua cổ một tên hoả kế.Hắn che lấy cổ, đau đớn ngã xuống đất.
Ngay lúc này, tất cả mọi người đều nhận ra, đúng là đã gặp phải sơn tặc rồi.