Chương 6: Sao Lại Nói Nhảm Nhiều Như Vậy

Từ trong khu rừng đột nhiên xuất hiện bảy tám người, trong tay mỗi người đều cầm một cây cung, tên đã lên dây, nhắm thẳng vào những người ở đây.

Cầm đầu là một đại hán vóc người khôi ngô, bị mất một cái lỗ tai, trên mặt trái có một vết sẹo kinh khủng.

“Quá Sơn Phong Nhị đương gia, Thôi Mệnh Quỷ!”

Lão Cao trông thấy người này nhất thời bị doạ sắp chết khiếp.

Quá Sơn Phong tam đại đương gia, đại đương gia cùng tam đương gia rất ít người gặp được, nhưng tướng mạo của nhị đương gia thì mọi người đều biết.

Bởi vì người này từng là một phạm nhân mắc án tử, sau khi vượt ngục mới gia nhập Quá Sơn Phong.Chân dung truy nã của hắn được dán khắp mọi nơi trong quận Ba.

Nguyên nhân chính là tướng mạo của Thôi Mệnh Quỷ quá dễ nhận biết, coi như là chưa bao giờ nhìn thấy chân dung của hắn cũng có thể nhận ra.

Mấy người khác cũng nhận ra người này chính là một đạo tặc đại danh đỉnh đỉnh, mỗi người sắc mặt đều trắng bệch.

Theo tác phong làm việc của Thôi Mệnh Quỷ, nhất định sẽ giết chết hết bọn hắn.

Nghe nói ba vị đương gia của Quá Sơn Phong đều là võ giả đã nhập phẩm, bọn hắn cùng những tên tặc phỉ cùng hung cực ác này tuyệt đối không phải là đối thủ.

Huống chi bọn hắn còn có cung tiễn thủ đang hướng vào bọn họ.

Mấy vị thương nhân cộng thêm mười mấy hoả kế đứng tại nơi này cũng không dám động đậy, chỉ sợ khẽ động liền thành bia ngắm bắn.

“Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở nơi này?”

Lão Cao sắc mặt trắng bệch, trong lòng đã tuyệt vọng rồi.

Đột nhiên hắn nhớ đến Cố Dương đang ở bên cạnh, từ trong tuyệt vọng lại sinh ra một tia hi vọng.

Phía bên mình cũng có một vị võ giả nhập phẩm!

Thôi Mệnh Quỷ cầm trong tay một thanh quỷ đầu đao, vác ở trên lưng,ngáp ngáp một cái, nhìn thấy chỉ có tầm mười con la, hùng hùng hổ hổ nói: “Lão tử trời vừa sáng đã bắt đầu đi, kết quả chỉ có bao nhiêu đây? Mụ nội nó, những vật này mà cũng đáng giá lão tử tự mình đi một chuyến?”

Một thủ hạ bên cạnh khuyên nhủ:”Nhị đương gia, sau khi chúng ta vào khu vực này, hai tháng vẫn chưa thu hoạch được gì, thịt muỗi cũng chính là thịt a.”

Thôi Mệnh Quỷ phun ra một cục đàm:”Được rồi coi như quà tặng cho lễ thành hôn của lão đại đi.”

Thủ hạ kia nhìn về thiếu niên vừa thông báo tin tức hỏi:”Tên phản đồ kia thì xử lý như thế nào?”

Thôi Mệnh Quỷ cả giận nói:”Dám phản bội trại, bắt lại thiêu sống trước mặt mọi người.”

Thiếu niên kia vốn là đang rất sợ hãi, nhưng khi nghe được những lợi nói của Thôi Mệnh Quỷ, ngược lại trở nên xúc động bắt đầu phẫn nộ, gân cổ lên nói:”Ta Trương Tiểu Hải gia thế trong sạch, chính là bị bọn sơn tặc các ngươi bắt đến đây, ta cũng không phải là sơn tặc.”

Thôi Mệnh Quỷ nhìn hắn cười gằn nói:”Ta thích nhất những tên xương cứng như ngươi, đợi chút nữa ta đem từng cái xương cốt của ngươi đập nát, nhìn xem ngươi còn có thể cứng rắn như bây giờ không—”

Lời còn chưa dứt, Thôi Mệnh Quỷ liền biến sắc, đột nhiên nghiêng đầu, một cục đá mang theo kình phong lướt ngang mặt của hắn bay đi.”

Sưu sưu sưu …

Theo sau đó là mấy tiếng xé gió vang lên, mấy tên cung thủ xung quanh đột nhiên toé máu, tất cả không có một tiếng động đều ngã xuống.”

Chín tên sơn tặc đang đứng ở đây bỗng nhiên chỉ còn lại một mình Thôi Mệnh Quỷ.

Một màn biến hoá này làm cho tất cả mọi người không thể nào nghĩ đến.

Lão Cao sững sốt trong nhất thời, lập tức cuồng hỉ.

Lần này được cứu rồi!

Sự tình bọn hắn lo lắng nhất là Cố Dương sợ hại Quá Sơn Phong, vứt bỏ bọn hắn một mình đào tẩu.

Kinh hãi nhất chính là tên thiếu niên kia, hắn ngây ngốc nhìn vị nam tử không có bao nhiêu tuổi đang đứng cạnh mình, nhìn quần áo và cách ăn mặc rõ ràng là thợ săn trên núi, trừ dáng dấp tuấn mỹ thì không có gì đặc biệt.

Không nghĩ đến đây lại là một cao thủ nhập phẩm.

Trong sơn trại chỉ có chừng hai mươi người biến bắn cung, có thể lên làm cung thủ cũng là những người có thân thủ, mà đều là những lão nhân đã theo Quá Sơn Phong mấy năm.

Người này vừa ra tay liền giết bảy vị cung thủ.

Thực lực dạng này tất nhiên là một cao thủ đã nhập phẩm.

“Ta vậy mà nhìn lầm.”

Thôi Mệnh Quỷ không có nhìn những thủ hạ đã bị giết, mà là nhìn chằm chằm vào thợ săn trẻ tuổi kia, thần sắc âm lãnh:”Một thương đội nho nhỏ như vậy mà lại thuê nổi một cao thủ nhập phẩm, thật sự hiếm có.”

Cố Dương không nói gì, chỉ là yên lặng rút một thanh khảm đao từ bên hông ra.

Đây là lần đầu tiên hắn giết người, thời điểm xuất thủ tay lại không có chút run rẩy nào.

Dù hắn là võ giả bát phẩm, bị tám cái trường cung hướng vào người cũng cảm nhận được uy hiếp.

Vừa rồi lúc những cung thủ này đang bị thiếu niên kia hấp dẫn, hắn quyết định xuất thủ.

Thôi Mệnh Quỷ đem quỷ đầu đao đưa ngang trước người quát:”Xưng tên ra, đao của lão tử không …”

Ong!

Mọi người chỉ nghe thấy thanh âm lưỡi đao chấn động vạch phá không khí.

Sau một khắc, trên cổ của Thôi Mệnh Quỷ phun ra một mảng lớn huyết dịch, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, trên mặt vẫn còn hiện ra vẻ không thể tin được, miệng động một chút, nhìn khẩu hình hẳn là hắn đang hỏi:”Ngươi rốt cục là ai?”

Lão Cao là người đầu tiên nhìn thi thể trên mặt đất, cả đám đều có chút khó tin.

Đại danh đỉnh đỉnh tam đương gia của Quá Sơn Phong vậy mà bị người ta một đao chặt đầu?

Oan uổng bọn họ vừa rồi còn có chút thấp thỏm, lo lắng Cố Dương tuổi còn trẻ, không phải là đối thủ của Thôi Mệnh Quỷ.

Ai ngờ chỉ trong nháy mắt Thôi Mệnh Quỷ đã mất mạng!

Cố Dương vẻn vẹn chỉ dùng một đao.

Bọn hắn nhìn về thợ săn trẻ tuổi đang đứng ở chỗ kia, cảm giác cực kỳ kính sợ.

Cố Dương không thèm nhìn thi thể trên mặt đất, đem khảm đao một lần nữa cắm vào bên hông.

Sau khi xuyên qua cái thế giới này, hắn đã chuẩn bị tinh thần cho việc giết người.Thế nhưng là sau khi sự việc đã xảy ra hắn vẫn có chút cảm giác khó chịu.

“Ở nơi này không phải ngươi giết người thì chính là bị người khác giết chết.”

Hắn ta nghĩ đến chính mình.

Một chiêu vừa rồi chính là thủ pháp ám khí thiên nữ tán hoa, cùng một đao thạch phá thiên kinh, đều là từ lần mô phỏng nhân sinh trước đó, hắn đã bỏ thời gian dài để khổ luyện sát chiêu này.

Đây chính là một đoạn thời gian trong lần mô phỏng trước đó, hắn biết thực lực của bản thân quá yếu rất khó báo thù cho Lưu gia thôn, nên mới khổ luyện sát chiêu này.

Cố Dương trở lại vị trí của thương đội nói:”Đem thi thể xử lý.Còn có lần này gặp sơn tặc cho nên sau khi trở về phải thêm tiền.”

“Được.”

Mấy người lão Cao nào dám nói chữ không, hôm nay nếu không có Cố Dương ở đây, bọn hắn khẳng định đã chết ở nơi này.Coi như là có thêm một chút tiền cũng chính là cam tâm tình nguyện.

“Đúng rồi, quan phủ của quận Tượng cùng quận Ba đều treo thưởng cái đầu của tam đại đương gia Quá Sơn Phong, ước chừng 1000 lượng.”

Cố Dương dừng bước chân suy nghĩ một chút rồi nói:”Cắt lấy đầu hắn tìm cái gì đó để ướp lại, mang về lĩnh thưởng.”

Một ngàn lượng có thể tiến hành 20 lần mô phỏng.

Chỉ là mang theo cái đầu người không có chuyện gì quá lớn.

“Ngươi cùng ta nói chuyện một chút, ta có chuyện hỏi ngươi.” Cố Dương chỉ vào thiếu niên vừa chạy trốn khỏi Quá Sơn Phong, hướng phía bên cạnh đi đến.

Thiếu niên kia vừa thấy sự tình Thôi Mệnh Quỷ bị giết chết còn chưa hết kinh ngạc, vừa bị hắn gọi,mới giật mình tỉnh dậy, đi theo phía sau hắn.

Đến một chỗ không người thiếu niên đột nhiên quỳ xuống:”Cầu tiền bối thu tiểu nhân làm đồ đệ…”

Cố Dương lấy tay nâng hắn lên một chút, lạnh nhạt nói:”Ta sẽ không thu đồ đệ.”

Thiếu niên bị ánh mắt tĩnh mịch của hắn quét qua, không còn dám lỗ mãng.

“Ta hỏi ngươi, trong sơn trại của Quá Sơn Phong còn có những người nào?”

Không sai Cố Dương đã nghèo đến điên rồi liền đánh chủ ý lên nhóm sơn tặc này.