- Bộ quyền thuật ta sẽ dạy ngươi là “Thập Bát Lôi Quyền”. Là sáng tạo của ta khi chu du khắp vùng Tử Lôi Sơn này.
Nghe thế, Tiêu Phong liền hỏi:
- Vậy là thúc đã đi hết Tử Lôi Sơn rồi ? Thế thì, tu vi của thúc chắc cao lắm nhỉ ?
- Tu vi của ta ? HaHaHa. Không hề cao. Ta chỉ mới đạt đến Thất Tinh Đại Viên Mãn thôi.
Tiêu Phong nghĩ thầm :
- Hẳn là mới đạt đến Thất Tinh Đại Viên Mãn thôi đấy!
Tiêu Hoàng Giang thấy biểu cảm của Tiêu Phong liền cười một tiếng:
- Haha, không nói nhiều nữa. Ta sẽ cho nhóc thấy bộ quyền này.
Tiêu Hoàng Giang vừa dứt lời thì xung quanh ông tự nhiên nổi gió và xuất hiện những tia điện màu xanh lục. Lúc này thì Tiêu Phong thật sự kinh ngạc và hâm mộ người chú của mình. Mạnh gần như đỉnh cấp tại thế giới này lại sở hữu dị lôi. Không hâm mộ sao được!
Vừa dứt suy nghĩ thì Tiêu Hoàng Giang đã bắt đầu đánh ra bài quyền. Chỉ thấy Ông vừa thủ thế đã biến mất và xuất hiện cách chỗ cũ khoảng năm mét kèm theo một quyền đấm ra. Tiếp theo đó là mười sáu quyền được đánh ra rất gọn gàng không có một động tác thừa. Quan trọng hơn, với kiến thức Muay Thái Cổ, Tiêu Phong thấy được mười sáu quyền đấy đều lần lượt đánh vào những chỗ hiểm yếu. Từ Thái Dương đến cổ, Kiên Trung đến Ngực và bụng.
Quyền cuối cùng cũng không thể gọi là quyền được mà là một đòn củi chỏ thằng vào cằm đối phương. Tuy là trước mắt không có bất kì ai nhưng Tiêu Phong hoàn toàn có thể nhìn ra được phần nào sự hiểm độc của bộ quyền này. Chưa kể đến, nó còn giống Muay Thái Cổ bốn, năm phần.
Ít ra là giống nhau nên chắc học cũng đỡ khổ hơn nhỉ ? – Tiêu Phong nghĩ thầm.
Tiêu Hoàng Giang nói:
- Nhóc có nhìn được không ?
- Dạ, có ạ.
- Biết ngay mà, để ta đánh lại một lần… khoan đã. NGƯƠI NHÌN ĐƯỢC BÀI QUYỀN Á !!!
Ông chỉ hỏi cho có vì làm thế nào mà một thằng nhóc sáu tuổi có thể nhìn thấy bài quyền này dù ông đánh rất chậm được. Chả lẽ thằng nhóc là thiên tài võ học ? – Ông nghĩ thầm.
- Tiêu Phong, Quyền thứ ba ta đánh vào đâu ?
- Cổ.
- Quyền thứ bảy ?
- Kiên Trung.
Tiêu Hoàng Giang cười thành tiếng:
- Đúng là con của đại ca mà !
Dứt lời, ông vứt cho Tiêu Phong một cuốn sách rồi biến mất. Cầm lên quyển sách có tên “Thập Bát Lôi Quyền”, Tiêu Phong chỉ có thể thở dài một tiếng.
- Gì đây ? Muốn ta tự học hết mọi thứ à. Haizzz !
Cầm lên quyển sách, hắn đọc qua năm lần. Sau khi đã học thuộc thì bắt đầu tập luyện theo. Tiêu Phong giờ cực kì thắc mắc tại sao hắn lại có thể vận chuyển được Diệt Lôi Kinh khi mới sáu tuổi cơ chứ.
Hắn có tư chất Hoàng Sắc nên theo lí thuyết thì phải mười tuổi mới có thể tu luyện cơ mà.
-Hệ Thống, tại sao ta vẫn có thể vận Diệt Lôi Kinh.
- Ting! Kí chủ đúng là có thể vận công nhưng Huyền Khí không hề lưu lại trong cơ thể kí chủ. Nên đính chính lại thì có thể vận công nhưng không thể tu luyện.
Nhận được câu trả lời từ hệ thống, Tiêu Phong cũng cắt đứt dòng suy nghĩ mà tập luyện Muay Thái Cổ cùng Thập Bát Lôi Quyền. Vừa tập luyện vừa vận chuyển Diệt Lôi Kinh, hắn như không biết mệt tập luyện suốt tám giờ đồng hồ dù chưa ăn gì từ sáng.
Rốt cuộc thì hắn vẫn là người thường nên không thể sống mà không ăn. Cảm nhận được cơn đói, Tiêu Phong liền lết cái xác về Tông Môn mà kiếm đồ ăn. Đang ăn cơm thì hắn nhận được thông báo của Hệ thống.
- Ting! Kí chủ đã học tập thành công Thập Bát Lôi Quyền. Tiến độ thành thục 1/100%
- Ting! Kí chủ đã học tập thành công Muay Thái Cổ. Tiến độ thành thục: 70/100%
- Ting! Kí chủ đã học tập thành công Diệt Lôi Kinh. Tiến độ thành thục: 0.1/100%
Tiêu Phong nhận được thông báo mà nghĩ thầm:
- Tập bục mặt Thập Bát Lôi Quyền mà có một phần trăm thôi á ! Mệt thực sự.
Ăn xong thì đã gần chiều, Tiêu Phong liền về biệt viện mà tiếp tục tập luyện Muay Thái Cổ.
Đêm đến, Tiêu Phong lại đi ngủ.
Cuộc sống của hắn cứ như thế, ngâm thuốc rồi tập luyện, ăn xong ngủ. Một vòng lặp bất tận. Cho đến hai tháng sau, Tiêu Phong đang tập luyện thì nhận ra được từ trong cơ thể hắn có một thứ gì đó đang lưu chuyển. Ngày nào cũng vận công nên hắn biết thứ trong người hắn tuyệt không phải huyền khí. Hắn mới nhớ lại Muay Thái Cổ mình đã thuần thục một trăm phần trăm một tháng trước. Đánh ra những cú đánh cơ bản thì lực lượng đó cũng vận chuyển theo gia tăng sức mạnh cho cú đấm.
Chẳng lẽ đây là “khí” mà người đời hay nhắc đên khi ở Trái Đất ư ? – Tiêu Phong thắc mắc.
Mặc dù đã hỏi hệ thống nhưng hệ thống không hề cho hắn biết bất cứ thông tin nào. Mọi thông tin về “khí” hệ thống đều không trả lời. Không biết được gì thêm thì Tiêu Phong liền mặc kệ và tiếp tục tập luyện.
Hắn cũng không sợ thứ năng lượng đang vận chuyển trong cơ thể kia. Vì hắn biết thứ đó chỉ có lợi chứ không có hại.
…
(Bốn năm sau)
Tiêu Phong vẫn đang tập luyện như bình thường thì cha hắn gọi hắn về tông môn để kiểm tra võ thể. Cha hắn thi thoảng vẫn hỏi thăm hắn vài chuyện. Còn về phần Tiêu Hoàng Giang thì… chỉ đưa cho hắn một quyển kiếm pháp rồi lại đi mất hút.
Nói Lôi Du Tông là tông môn thì cũng không phải mà nó như một gia tộc thì đúng hơn. Người trong tông đều là người trong dòng tộc, người ngoại tộc thật sự rất ít và thường là các trưởng lão hoặc là tạp dịch, người hầu.
Bước vào chính điện, Tiêu Phong thấy Tiêu Hoàng Long đang ngồi trên ghế tông chủ và trước mặt ông là một quả cầu thủy tinh nhưng màu hơi đục. Ông mở miệng nói:
- Tiêu Phong, con lên đây và đặt tay vào quả cầu.
Không hề nhiều lời mà làm theo, đặt tay lên quả cầu thì một dòng chữ hiện lên.
Linh Thể: Không
Đã có thể tu luyện.
Từ nay con có thể tu luyện rồi, lui xuống đi. – Tiêu Hoàng Long nói rồi phẩy tay.
Tiêu Phong cũng chả muốn nói gì khi ở trong chính điện cả. Nơi này quá mức áp lực do mấy trưởng lão vẫn đang nói chuyện với cha hắn.
Tiêu Phong mừng thầm trong lòng:
- Thế là từ nay ta có thể tu luyện được rồi.
Vừa ra khỏi cửa chính điện thì hắn bắt gặp đệ tử của cha hắn – Tiêu Lệ Nhi. Cô nàng tuy bằng tuổi hắn nhưng đã rất phổng phao và lộ rõ những nét xinh xắn trên khuôn mặt. Sau này nàng ta chắc chắn là một mỹ nữ khuynh đảo thế gian chứ không đùa đâu. Hai người chỉ nhìn lướt qua nhau rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Về đến biệt viện, hắn liền vận chuyển Diệt Lôi Kinh. Cảm nhận được huyền lực đã đi một vòng cơ thể thì liên dừng lại. Tiêu Phong cảm nhận được nó khác với lúc trước. Thay vì huyền lực đi vào rồi ra một cách nhanh chóng thì giờ đây, huyền khí đã đọng lại tại kinh mạch và đan điền của hắn chứ không ra ngoài hết như trước đây. Cảm nhận cơ thể, hắn thấy được một điều kì dị. Trong đan điền thì huyền lực và thứ gọi là “khí” kia đang chia làm hai phần.
Nó đúng theo kiểu nước sông không phạm nước giếng. Hắn có chút thắc mắc là:
- Nếu đan điền mình như này thì không phải lượng huyền lực ta có thể tích trữ ít hơn người khác hay sao?
- Mà thôi kệ mọe nó đã, tu luyện rồi tính tiếp.
Chợt âm thanh của hệ thống vang lên.
- Ting! Để chúc mừng kí chủ bước chân vào con đường Võ Sĩ, Hệ thống tặng cho kí chủ một lượt vòng quay may mắn.
Tiêu Phong giật mình, không phải đây là thứ sẽ giúp ta trở nên mạnh mẽ theo như những cuốn truyện sao.
- Hệ thống mở ra vòng quay may mắn.
- Kí chủ xác định sử dụng một lượt quay vòng quay may mắn chứ ?
- Xác định.
Trước mặt Tiêu Phong là một vòng quay rất to màu vàng. Vòng quay chuyển động nhanh dần. Rồi từ từ nó chậm lại.
- Ting! Chúc mừng kí chủ nhận được …