Chương 7: Đột phá ? Lễ trưởng thành.

(Hai năm sau)

Tiêu Phong đang ngồi xếp bằng trong biệt viện. Ta có thể được huyền lực xung quanh đang bị hút về phía hắn. Ngay tại thời điểm này, hắn đang chuẩn bị đột phá Nhất Tinh Đại Viên Mãn để bước Võ Sĩ Nhị Tinh.

Nồng độ Huyền Lực càng ngày càng dày đặc bao bọc lấy Tiêu Phong. Từ người Tiêu Phong toát ra Huyền Lực và một loại lực lượng khác mà chỉ có một số ít người trên Đại Lục này thấy được.

Đó chính là “khí” – thứ khiến cho bá chủ của thế giới này là Huyền Lực cũng phải e dè. Dị biến xảy ra, Huyền Lực trong người Tiêu Phong chợt bùng nổ bị hấp thu quá nhiều mà không thể công phá tầng thứ tiếp theo. “Khí” cũng vì thế bùng nổ giúp đỡ Huyền Lực công phá bình chướng.

Chỉ nghe thấy một tiếng kính vỡ rất nhỏ, mọi thứ đều bình yên lại. Huyền Lực dần dần tán đi để lại Tiêu Phong mười tuổi với cơ thể cường tráng toàn mồ hôi.

- Phù, cuối cùng cũng đột phá Nhị Tinh.

Hắn tuy mới 12 tuổi mà đã cao hơn mét sáu rồi. Đúng là tập võ từ nhỏ có khác.

- Ting! Kí chủ đã học tập thành công Diệt Lôi Kinh. Tiến độ thành thục: 10/100%

Lúc này, mẫu thân hắn – Hồng Liên mở cửa đi vào.

- Vậy là con đã đột phá võ sĩ nhị tinh rồi. Thế thì con nên chuẩn bị lễ trưởng thành đi.

- Dạ vâng thưa mẫu thân.

Từ khi đến thế giới này thì điều mà Tiêu Phong thắc mắc nhât đó chính là: CON NGƯỜI Ở ĐÂY TRƯỞNG THÀNH RẤT NHANH HAY SAO ?

Không có lí nào mà mới có mười hai tuổi đã làm lễ trưởng thành. Sau buổi lễ là có thể lên đường chu du thiên hạ. Không nghĩ nhiều nữa, Tiêu Phong mặc áo vào rồi đi theo Hồng Liên đến nơi tổ chức lê trưởng thành.

Có vẻ vì cần phải đột phá nên Tiêu Phong đến buổi lễ khá trễ. Nó đã chuẩn bị bắt đầu giai đoạn cuối rồi.

Người chủ trì cất tiếng nói vang vọng khiến đám đông im lặng lại:

- Tiếp theo đây, chúng ta sẽ bắt đầu giai đoạn cuối của buổi lễ. Tất cả những người có độ tuổi mười hai sẽ phải bốc thăm và chiến đấu với nhau. Quán quân và Á Quân sẽ có phần thưởng coi như chúc mừng ngày trưởng thành.

- Tiêu Phong lên bốc thăm.

Đứng đợi một hồi thì rốt cuộc cũng đến lượt hắn.Bước lên bốc thăm thì đó là một tờ giấy ghi số bảy. Vậy có nghĩa là ta sẽ đánh trận thứ bảy nhỉ ? – Lại phải chờ rồi.

Người chủ trì liên thông báo luật lệ:

- Nguyên tắc của trận đấu là... không được giết đối thủ, nếu đối thủ bất tỉnh hoặc mất khả năng chiến đấu sẽ thắng. Nếu rời khỏi phạm vi lôi đài sẽ bị chỉ định là thua cuộc. Quan trọng nhất, không được phế đối thủ.

- Đấy là nguyên tắc còn bây giờ thì mời cặp đấu số một lên đài. Người chủ trì vừa dứt lời thì liền có hai người nhảy vọt lên Lôi Đài. Đó là hai thiếu niên, một người trông hơi gầy còn một người lại nhiều thịt hơn. Vỗn đều là người tập võ nên thân thể vốn không quá khác nhau giữa người với người.

Người bên phải nói to:

- Tiêu Chiến, Võ sĩ Nhị Tinh Trung cấp.

Vừa ra sân đã là Nhị Tinh trung cấp rồi, chơi lớn thiệt. – Tiêu Phong cảm khái.

Tiêu Chính, Võ sĩ Nhị Tinh Sơ cấp. - Người bên trái cũng theo thế mà báo ra danh tự.

Tiếp theo thì đúng như bình thường, hai người lao vào đánh nhau. Hai người đều dùng nguyên tố của bản thân tạo nên một vùng nguyên tố tụ ở nơi hai nắm đấm. Quyền đối quyền, Hỏa nguyên tố và Thổ nguyên tố va chạm vào nhau tạo ra những vụ nổ nhẹ. Hai người ngang tài ngang sức bất phân thắng bại.

Tiêu Chiến vốn có tu vi cao hơn nhưng lại là hỏa nguyên tố. Đúng lúc gặp thổ nguyên tố khó mà thể hiện hết được khả năng của bản thân, Hai người cứ vậy đánh nhau. Một khắc(15 phút) sau thì có vẻ họ đều đã kiệt sức. Tức là chỉ một hai quyền cước nữa thôi trận chiến sẽ kết thúc.

Hai người liền bật ra xa nhìn về đối thủ của mình trong chốc lát rồi lao thẳng vào nhau. Trên tay bọn họ đều là năng lượng nguyên tố và huyền lực cuối cùng của bản thân.

Tiêu Phong nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ lại là lưỡng bại câu thương!

Trên lôi đài thì hai người sắp va chạm rồi. Nhưng khi mà hai nắm đấm cách nhau rất gần thì Tiêu Chiến bỗng ngồi thụt xuống né đi cú đấm của Tiêu Chính rồi hắn bật dậy thật nhanh tung nắm đấm vào cằm của Tiêu Chính.

Tiêu Chính liền ngã về phía sau bất tỉnh. Tiếng của người chủ trì lại vang lên:

- Trận đầu tiên, Tiêu Chiến thắng.

Tiêu Phong tuy cũng bất ngờ nhưng lại không quá ngạc nhiên. Hắn đã dựa vào mô phỏng và các động tác của Tiêu Chiến trong phút cuối mà đưa ra kết quả. Và, nó đã đúng. Hắn mới nhận ra lợi thế của bản thân to lớn đến thế nào khi quan chiến. Tiêu Chiến vốn là muốn chuyển huyền lực từ tay xuống đầu gối để tấn công nhưng không thành công nên đã lựa chọn ngồi xuống né đòn.

Có vẻ như là mấy người này tuy tu vi cao hơn mình nhưng nói về độ kiểm soát huyền lực thì không bằng. Bản thân hắn tuy có lợi thế về tài nguyên tu luyện do là con trai của tông chủ nhưng hắn ôm quá nhiều thứ vào người. Nào là kiểm soát huyền lực, khí; nào là tập Thập Bát Lôi Quyền với Muay Thái. Chưa kể đến còn phải tập luyện một bộ kiếm pháp nữa.

Cho dù hắn có ba đầu sáu tay có khi cũng chịu chết. Trận thứ hai và thứ ba chỉ là trận chiến giữa mấy người Nhất Tinh trung cấp nên không quá đặc sắc.

- Mời cặp đấu số bốn lên đài.

Trước khi bắt đầu thì hắn vô tình nghe được một chuyện khá thú vị đã giải tỏa thắc mắc của bản thân. Hai tên Tiêu Chiến và Tiêu Chính thế mà lại là bạn tri kỉ, chả trách từ đầu đến cuối không hề sử dụng võ kĩ mà đơn thuần là dùng huyền lực với năng lượng nguyên tố đập nhau.

Chỉ thấy lúc này một nam tử trông cũng thuộc dạng có nhan sắc nhảy lên bên phải lôi đài. Tiêu Phong nhìn về phía còn lại của lôi đài.

- Cái đệt, thanh niên này xui quá mà. Vừa ra trận đã gặp ngay người mạnh nhất.

Phía bên kia là Tiêu Lệ Nhi đang đi từng bước lên lôi đài. Nghĩ mà xem, một người có tư chất Hoàng Sắc tu luyện miệt mài cộng với cắn thuốc trong hai năm đã đột phá Nhị Tinh và cao nhất là Nhị Tinh Trung cấp.

Vậy thì một người sở hữu tư chất Tử Sắc bắt đầu tu luyện từ lúc sáu tuổi thì không phải cách biệt rất nhiều sao ? Đáp án lại không hẳn là vậy, vì theo Tiêu Phong biết thì… cường độ cơ thể và cường độ huyền lực phải đồng bộ thì mới có thể sử dụng hết tất cả sức mạnh và tiếp tục tu luyện. Nói đơn giản thì có thể lấy ví dụ như huyền lực là nước và thân thể là quả bóng bay.

Nếu bóng bay mỏng và bé thì lượng nước bơm vào được rất là ít. Và khi nước đã đầy mà vẫn bơm vào thì rốt cuộc… quả bóng sẽ nổ tung. Thế nên người có tư chất Tử Sắc trở nên chưa chắc đã mạnh hơn người có tư chất Hoàng Sắc ở giai đoạn tu luyện đầu.

Nói là thế thôi chứ theo ước tính của Tiêu Phong, Lệ Nhi có tu vi rơi vào khoảng Nhị Tinh Đại Viên Mãn thậm chí là Tam Tinh Sơ cấp rồi.

Trên lôi đài thì đã bắt đầu xưng danh. Ngươi nam tử chắp tay nói với Tiêu Lệ Nhi:

- Ngưỡng mộ Lệ Nhi tiểu thư đã lâu. Ta là Tiêu Phàm tu vi Nhất Tinh Đại Viên mãn.

Tiêu Lệ Nhi mặt không biến sắc lạnh lùng trả lời:

- Tiêu Lệ Nhi, Tam Tinh Sơ cấp.

Không chỉ Tiêu Phàm mới có suy nghĩ: “Thôi ăn lz rồi!” mà Tiêu Phong và Tất cả những người tham gia khiêu chiến đều nghĩ thế. Tiêu Phàm mặt nghiêm lại thủ thế nhưng Lệ Nhi vẫn đứng đó, dáng dấp đã lồi lồi lõm lõm mê người cầm trên tay một thanh kiếm màu đỏ chói.

Có vẻ biết Tiêu Lệ Nhi sẽ không xuất thủ trước nên Tiêu Phàm liền lao đến,

Bạo Hổ Quyền – Chỉ thấy tốc độ của Tiêu Phàm chợt tăng, trên tay hắn ta thì nguyên tố hỏa đỏ rực hình thành đầu một con hổ tấn công về phái Tiêu Lệ Nhi.

Cách biệt sức mạnh đúng là quá to lớn, Tiêu Lệ Nhi chỉ né nhẹ sang một bên rồi dùng vỏ kiếm đánh vào lưng Tiêu Phàm tiễn cậu trai trẻ rớt khỏi lôi đài.

- Trận thứ tư, Tiêu Lệ Nhi thắng.

Hai trận Tiếp theo cũng không có quá nhiều đặc biệt do chủ yếu là võ sĩ nhất tinh. Bọn họ người thì tâm lí không vững vàng nên thua, người thì do không điều khiển thuần thục được huyền lực nên thua.

Người chủ trì nói:

- Mời cặp đâu số bảy lên đài.

Lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh kiếm, Tiêu Phong đi bộ từ từ lên đài.

Đối thủ của hắn là một người con gái cũng có tư chất Hoàng Sắc.

Tiêu Phong chắp tay giới thiệu bản thân:

- Tiêu Phong, Nhị Tinh Sơ Cấp.

Người con gái kia cũng đáp lại:

- Tiêu Ngọc Hân, Nhị Tinh Trung cấp.

Giới thiệu xong, Tiêu Phong liền thủ thế. Một tay hắn cầm bao kiếm một tay cầm cán kiếm. Thanh kiếm của TIêu Phong dường như có thể ra khỏi bao và chém đối thủ bất cứ lúc.

Nhưng có vẻ khó cho Tiêu Phong rồi, vì Ngọc Hân – đối thủ của hắn sử dụng…