Cánh cửa văng ra bắn vào người Tiêu Phong khiến hắn đau đớn ngã xuống khỏi chiếc ghế. Hắn rên rỉ:
- Ai lại đá văng cánh cửa như vậy cơ chứ, trong nhà có người mà.
Hung thủ đá văng cánh cửa đứng đấy. Đó là một vị nam tử khoảng 30 tuổi trông rất anh tuấn đang điều khiển một dòng điện màu tím bao quanh cơ thể. Tiêu Phong vừa nhìn thấy gương mặt của người nọ liền ngạc nhiên. Vì khuôn mặt ấy giống lão cha của hắn đến 7 phần.
Không mất quá nhiều thời gian, Tiêu Phong biết được người đã đá cái cửa là chú của hắn – Tiêu Hoàng Giang. Nhìn cái mặt giống cha hắn đến tám phần là biết. Hắn thế mà không ngờ được tính cách của hai người khác biệt như vậy. Đúng kiểu Thiên và địa.
Người anh trầm ổn bình tĩnh bao nhiêu thì người em lại “Điên” bấy nhiêu. Bằng chứng cho việc đó là cánh cửa bị đá văng đập vào người Tiêu Phong.
Thế là trong ngay ngày gặp đầu tiên thì Tiêu Phong rút ra được một điều:
- Cả anh lẫn em đều không thể chọc vào.
Tiêu Hoàng Giang nhìn thấy Tiêu Phong như thế thì cười một tiếng rồi chào hỏi. Vì là lần đầu gặp nên Tiêu Phong có rất nhiều hứng thú với người đàn ông này bởi nghe cha nói thì người này còn mạnh hơn ông rất nhiều. Chưa kể, Tiêu Hoàng Giang còn sở hữu lôi hệ - nguyên tố chủ đạo của tông môn.
Hai người ngồi nói chuyện thì hắn biết được tại sao tên này không làm tông chủ rồi. Một kẻ có ước mơ ngao du thiên hạ khiêu chiến kẻ mạnh thì làm sao ngồi một chỗ làm tông chủ được cơ chứ. Chợt nghĩ đến một điều, Tiêu Phong hỏi:
- Vậy thì rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà thúc trở về đây ?
Câu hỏi vừa dứt thì một giọng nói vang lên:
- Đó là để dạy cho con về cách thức tu luyện lôi hệ đấy, Tiêu Phong.
Quay lưng lại, Tiêu Phong thấy được cha mình nơi cửa ra vào.
- Dạy con ?
Hắn nghĩ thầm trong đầu:
- Cái tên không ngồi yên một chỗ được như tên này thì liệu có dạy được mình cái gì không nhỉ ?
Chỉ thấy Tiêu Hoàng Long đặt lên trên bàn một quyển sách có thể nói là rất cũ.
- Đây là công pháp lôi hệ quý giá nhất của Tông Môn ta, học cho tốt vào.
Dứt lời, Thân ảnh của hắn liền biến bất để lại một làn gió mát. Không để Tiêu Phong hỏi gì thêm, Tiêu Hoàng Giang cũng biến mất chỉ để lại những âm thanh Tách Tách của những tia điện.
- Hỏi chấm. vứt quyển sách lại rồi chạy hết là sao ?
Tiêu Phong đầu toàn là ??? không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng cũng đành chịu thôi, người cũng đi mất rồi. Cầm lên và ngắm nhìn, trên quyển sách vẫn còn vương bụi ấy hiện lên những con chữ “ DIỆT LÔI KINH”.
Ngồi xuống, Tiêu Phong mở quyển sách ra. Khi đọc được dòng chữ đầu tiên thì dường như tất cả lôi nguyên tố trú ngụ trong người hắn đều rền vang lên làm Tiêu Phong giật mình thả quyển sách xuống.
- What the heo. Cái củ cẹc gì vừa xảy thế ?
Hiện tượng đó chỉ xảy ra trong thoáng chốc nhưng làm cho hắn rất sợ hãi, nó gần giống như lúc hắn chết vậy. Tiêu Phong nghĩ thầm:
- Hay là không học nữa nhể ? Chứ không lại hai lần bị giật chết thì bỏ mọe.
Suy nghĩ là thế nhưng hắn vẫn cầm Diệt Lôi Kinh lên đọc. Không như suy nghĩ là sẽ có khẩu quyết gì đấy mà đập vào mắt hắn là những kiến thức về lôi nguyên tố. Từ trước đến nay thì hắn cứ nghĩ chỉ có một loại lôi nguyên tố nhưng theo Diệt Lôi Kinh thì có vô số lôi nguyên tố khác được gọi là dị lôi.
Thứ gọi là dị lôi này mạnh hơn lôi nguyên tố bình thường rất nhiều và phải thu phục được chúng thì mới có thể sử dụng. Vậy thì theo tính chất bắc cầu, các nguyên tố khác cũng thế - Tiêu Phong nghĩ.
Trong Diệt Lôi Kinh nói đến các đặc điểm của lôi nguyên tố cực kì chi tiết. Đặc biệt là nhắc đến Thiên Lôi rất nhiều. Tại nửa quyển còn lại, Tiêu Phong thấy được các khẩu quyết tu luyện.
Đọc xong Diệt Lôi Kinh, hắn mới nhận ra thứ mình đang cầm và đọc này rất khủng bố. Tại sao à ? Tại vì từ lúc đến thế giới này, hắn đi hỏi thăm và biết được không phải công pháp tu luyện nào cũng có khẩu quyết tu luyện từ nhất tinh đến thập tinh. Những công pháp như thế được xếp vào công pháp đỉnh cấp.
Tiêu Phong không ngờ được Lôi Du Tông lại hùng mạnh đến như thế. Việc sở hữu một quyển công pháp như này có nghĩa là chỉ cần Lôi Du Tông có một thiên tài tư chất Tử Sắc thì không lâu sau tông môn sẽ có một vị cường giả thập tinh.
Cuối công pháp có ghi một dòng chữ nhưng Tiêu Phong lại không hiểu được rằng nên hiểu nghĩa của nó như thế nào.
- Tông Chủ đời đầu: Muốn mạnh lên ? Vậy để sét đánh đi.
Đọc xong Diệt Lôi Kinh thì bỗng một âm thanh vang lên trong đầu hắn.
- Ting! Hệ thống nhận thấy kí chủ đã có thể tu luyện. Hệ thống sẽ giao cho kí chủ nhiệm vụ hàng ngày.
“ Mỗi ngày phải tu luyên Diệt Lôi Kinh và tập luyện Muay Thái Cổ ít nhất sáu giờ đồng hồ.
Thời hạn: sáu năm.
Phần thưởng: ???
Trừng phạt khi không hoàn thành: Không có.”
- Ting! Hệ thống mở ra chức năng cửa hàng.
- Ting! Hệ thống mở ra chức năng xuyên toa vạn giới.
- Ting! Hệ thống mở ra chức năng vòng quay may mắn.
Hệ thống thông báo nhiệm vụ kèm theo nhiều chức năng khiến Tiêu Phong rất vui sướng khi nghĩ rằng mình sắp trở nên mạnh mẽ bằng hệ thống. Rồi hắn rơi cái vèo từ thiên đàng xuống địa ngục khi biết rằng mọi chức năng đều cần điểm hệ thống. Và chốt lại, hắn không có một điểm hệ thống nào cả.
Với tâm trạng đau khổ, hắn đóng lại hệ thống và tiếp tục học tập muay thái cổ. Hắn học được một lúc thì trời đã khuya nên đành leo lên giường và đánh một giấc tới sáng.
…
Hôm sau khi trời mới tờ mờ sáng thì cánh cửa được sửa ngay tối hôm qua lại bị đá bay đi. Và, quỹ đạo nó vẫn như cũ tiếp tục hướng về Tiêu Phong và phi đến. Không ngoài dự liệu, cánh cửa trực tiếp phi thẳng vào Tiêu Phong khiến hắn vì đau đớn mà bật dậy.
Hung thủ vẫn là Tiêu Hoàng Giang hôm qua. Ông ta đi vào nói với Tiêu Phong:
- Đến giờ tu luyện rồi nhóc con.
Với tâm thế háo hức cộng đau đớn mới nhận phải, Tiêu Phong bò dậy thay quần áo và đi theo Tiêu Hoàng Giang. Hai người đi đến một ngọn núi phía sau tông môn. Ở đó có một thùng phi rất lớn chứa đầy nước thuốc.
Lúc này, Tiêu Hoàng Giang chợt hỏi Tiêu Phong:
- Nhóc đã thuộc khẩu quyết và cách thức tu luyện của Diệt Lôi Kinh chưa ?
- Dạ, con thuộc rồi.
- Tốt, vậy không nói nhiều. Những ngày tu luyện đầu tiên của nhóc là ngâm mình trong nước và tu luyện theo Diệt Lôi Kinh.
Tiêu Phong cũng chỉ dạ một tiếng rồi cũng cởi quần áo ra. Đứng trước thùng phi, hắn nghĩ thầm:
- Ngâm nước rồi vận công thôi thì có gì khó đâu.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn trước khi ngâm thôi. Khi mà hắn đã ngâm toàn thân mình vào nước được năm phút và theo dòng kí ức chuẩn bị tu luyện, một cơn đau chợt ập tới. Giờ Tiêu Phong mới nhận ra, thứ nước thuốc hắn đang ngâm là Tẩy tủy dịch có khả năng tấy sạch các tạp chất trong cơ thể.
Vì là cơ thể chưa tu luyện nên thuốc sẽ gây ra sự đau đớn cực lớn. Không nhịn được, Tiêu Phong chỉ có thể hét lên chữ A kéo dài vang vọng núi rừng. Được một lúc thì có vẻ hắn đã quen với cơn đau.
Cố nén lại sự đau đớn, hắn vận công tu luyện. Lúc này, dược lực được dẫn dắt bởi Diệt Lôi Kinh tiến vào cơ thể Tiêu Phong dễ dàng hơn tạo nên một vòng tuần hoàn trong cơ thể hắn khiến cơn đau giảm đi rất nhiều.
Tuy vậy thì Tiêu Phong vẫn muốn hét lên thật to:
- Nó vẫn đau vỗn lài!
Hai giờ trôi qua, dược lực của Tẩy tủy dịch đã hết. Nước trong thùng vốn trong có màu hơi vàng giờ đây mang trong mình một diện mạo hoàn toàn mới. Nó đen và hôi kinh khủng. Mới sáu tuổi mà tạp chất đã nhiều như này thì hai chục tuổi thì đen và hôi cỡ nào nhỉ - Tiêu Phong nghĩ.
Từ phía sau, giọng của Tiêu Hoàng Giang vang lên:
- Tốt rồi, nhóc có thể đi ra và mặc quần áo vào.
…
- Tiếp theo nhóc sẽ vừa tập luyện chiến đấu vừa vận công, Ta có thể dạy cho ngươi hai loại là kiếm và quyền. Ngươi muốn học cái nào trước.
Tiêu Phong suy nghĩ, hắn thật sự rất muốn học cả hai một lúc nhưng hắn hiểu rằng tham thì thâm. Lại nói, cơ thể sáu tuổi này cầm kiếm rất nặng nữa.
- Thúc, ta sẽ học quyền thuật trước.
- Được, ta sẽ dạy cho nhóc bộ quyền thuật làm nên tên tuổi của ta khi đi chu du thiên hạ. HAHAHA…