Chương 4: Muay Thái Cổ ?

- TING! Ký chủ mở hộp quà tân thủ nhận được Sách Kiến thức võ thuật và một bình thuốc gia tăng thiên phú.

Tiêu Phong ngạc nhiên :

- Cái gì, thuốc gia tăng thiên phú. Không phải nó là thứ không thể thay đổi sao ?

- Đúng là không thể thay đổi nhưng với hệ thống thì khác. Ký chủ có thể tăng thiên phú lên Hắc Sắc.

Hệ thống đáp lại với giọng nói vô cảm.

Tiêu Phong không thể ngờ được hệ thống này lại có thể làm được việc đấy. Mặc dù kiếp trước đọc truyện tiên hiệp biết hệ thống bá đạo như nào. Đấy là trong truyện chứ hệ thống của hắn thì lại khác. Sáu năm qua, hắn nỗ lực gọi hệ thống nhưng không hề được phản hồi. Lần duy nhất có thể trao đổi với hệ thống thì nó chỉ vứt cho hắn một câu :

- Hệ thống sẽ hoạt động khi ký chủ trải qua khảo nghiệm.

Nhưng do thời gian quá lâu, hắn hoàn toàn quên mất điều đó nên mới ngạc nhiên khi hệ thống chủ động thông báo. Không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của thuốc nâng cao thiên phú.

- Hệ Thống, sử dụng bình thuốc gia tăng thiên phú.

- Ký chủ không thể sử dụng bình thuốc gia tăng thiên phú do không đủ điều kiện.

Tiêu Phong ngớ người ra, hắn lắp bắp hỏi :

- Tạ… Tại sao lại không đủ điều kiện ?

- Vì để sử dụng bình thuốc này, ký chủ cần đạt đến cảnh giới Nhị Tinh.

Tiêu Phong triệt để sụp đổ. Một người có đầy đủ thiên tài địa bảo tư chất Hoàng Sắc cũng phải mất đến một năm tu luyện mới đạt được. Nếu ở trong hoàn cảnh Lôi Du Tông thì có lẽ hắn sẽ mất đến hai năm. Chưa kể, phải đến mười tuổi mới có thể tu luyên, đó là hạn chế của những người có thiên phú Hoàng Sắc hoặc yếu hơn Hoàng Sắc.

Theo lời giải thích hắn đọc được trong sách, người có thiên phú Tử Sắc triwr lên có cơ thể mạnh mẽ và cứng cáp hơn bình thường, các mạch động trong cơ thể có thể chịu được Huyền Lực Tự Nhiên từ khi mới ra đời. Nhưng, những người có thiên phú hoàng sắc thì lại khác; cơ thể họ chưa đủ mạnh để có thể hấp thu Huyền Lực giúp đỡ cho việc tu luyện.

Đây mới là lí do thực sự khiến cho Thiên Phú Tử Sắc trở nên vượt trội hơn nhiều. Tuy nhiên, những người có thiên phú Hoàng Sắc trở xuống vẫn có thể tu luyện sớm bằng cách rèn luyện thân thể. Tiêu Phong biết được điều này thông qua việc đọc những cuốn sách.

Hắn nói với hệ thống :

- Hệ thống, sách kiến thức võ thuật là gì ?

- Sách kiến thức võ thuật sẽ giúp ký chú có được tất cả kiến thức về một môn võ thuật nào đó ở Trái Đất.

- Vậy có thể cho ta xem danh sách các loại võ thuật được không ?

Tiêu Phong vừa dứt lời, một bảng danh sách hiện lên trước mặt hắn. Các cái tên dần dần hiện lên như Karatedo, Taekwondo, Wushu, Vịnh Xuân Quyền, Thái Cực Quyền…

- Hệ Thống, vậy mấy môn võ kiểu Thái Cực Quyền có thể tu luyện ra nội công được không ?

- Tất cả các môn võ thuật đã trải qua sự chỉnh sửa của hệ thống. Nó vẫn sẽ giúp ích cho ký chủ dù trong thế giới có thể tu luyện như Thiên Tinh Đại Lục.

- Ra là vậy…

Tiêu Phong gật gù. Vậy là các loại võ thuật ở nơi này sẽ không hề yếu mà như một loại công pháp. Hắn vẫn tiếp tục xem các loại võ thuật. Tiêu Phong không biết loại võ nào sẽ hợp với hoàn cảnh nơi này.

- Ta mang Lôi Nguyên Tố à, thế thì chọn môn nào nhanh mạnh… boxing đi.

Vừa dứt câu thì một cái tên xuất hiện khiến hắn phải đổi lựa chọn, một môn võ đã nổi tiếng toàn bộ Đông Nam Á thậm chí là toàn thế giới. Môn võ đã được tạo ra để sử dụng trong quân đội của đất nước chùa vàng : MUAY THÁI CỔ ( Muay Boran ).

Cái tên khiến cho Tiêu Phong chấn động khủng khiếp. Từ kiếp trước, Tiêu Phong vốn là một người học Muay Thái được 2 năm và đã từng có cơ hội đọ sức với một người Thái Sử dụng Muay Thái Cổ. Nếu mà nói Muay Thái hiện đại là một môn võ có thể giết người thì Muay Thái Cổ. CHẮC! CHẮN! CHẾT! NGƯỜI!

Khác với Muay Thái hiện giờ là sử dụng để tự vệ, Muay Thái Cổ được sinh ra là để giết người. Loại võ này được tao ra nhằm hỗ trợ chiến tranh của người Xiêm. Vì thế, Muay Thái Cổ khá tàn bạo khi ra đòn tấn công những vị trí nguy hiểm như : cổ họng, hàm, cằm, đỉnh đầu, đốt sống cổ… Do nhà nước Thái Lan ban phát luật lệnh nên đã dần chìm vào dòng lịch sử.

Muay Thái hiện nay đã bớt tàn bạo hơn rất nhiều khi chỉ còn là một môn võ rèn luyện và tự vệ. Tiêu Phong biết rõ sự khác biệt giữa hai loại võ này. Không hề chần chừ, Hắn bảo hệ thống :

- Hệ Thống, ta sử dụng sách kiến thức võ thuật để học môn Muay Thái Cổ.

- TING! Đang Tổng hợp tất cả kiến thức về môn võ Muay Thái Cổ. Hệ Thống sẽ truyền vào não bộ ký chủ sau 12 giờ.

Hệ thống thông báo cũng là lúc Tiêu Phong bị kéo trở về hiện thực. Tiêu Hoàng Long vỗ vai hắn và nói :

- Buổi khảo nghiệm đã kết thúc rồi, ngươi về đi. Ngày mai ta sẽ cho người mang thuốc ngâm đến.

Nói rồi, ông biến mất cùng với Tiêu Lệ Nhi. Hồng Liên ở bên chỉ biết ngao ngán :

- Vẫn cứ như vậy, có đệ tử là quên hết mọi thứ.

- Vẫn như thế ? Phụ thân từng có đệ tử rồi ư, mẫu thân ?

Chỉ thấy Hồng Liên lắc đầu không trả lời. Tiêu Phong thấy thế nên cũng không hỏi gì thêm.

- Thôi, Phong Nhi về phòng chuẩn bị đi. Mai con sẽ bắt đầu ngâm thuốc rồi đấy.

- Dạ Thưa mẫu thân.

Tiêu Phong dứt lời liền quay đầu bước đi. Ở đằng sau Hồng Liên cũng đã không thấy tung tích.

Bước vào phòng, Hắn liền tiếng lại bàn rồi ngồi đọc sách.

. . .

Hắn thế mà đọc một sách một mạch gần 12 tiếng cho đến khi nghe thấy thông báo của Hệ Thống.

- Hệ Thống sẽ truyền thẳng kiến thức vào não của Ký chủ sau năm phút nữa.

Thời gian : 4p59s … 5… 4… 3… 2… 1…0

Đếm ngược vừa kết thúc. Tiêu Phong cảm thấy như có một cái búa đập vào đầu, một loại tri thức dồn vào não bộ khiến hắn đau như trời giáng. Chóng mặt, buồn nôn, đầu đau như búa bổ, đó là cảm giác hiện tại của Tiêu Phong. Lúc tưởng chừng như sắp ngất đi thì hắn cảm thấy cơn đau dịu dần, thay vào cảm giác đau là những hình ảnh, các con chữ về các thế võ, cách di chuyển… hoàn toàn mới. Nó khá giống với môn Muay Thái hắn từng học.

Hắn liền nhắm mắt lại rồi tìm hiểu về kiến thức mới thu được. Nó tuy đã nằm trong não bộ của Tiêu Phong nhưng chung quy lại thì vẫn không phải của hắn tự học. Đang nhập tâm vào các kiến thức kia thì Tiêu Phong nghe thấy nhưng âm thanh XOẸT XOẸT XOẸT. Nghe như tiếng điện giật vậy. Cái âm thanh kia càng ngày càng gần.

Bỗng chốc cánh của phòng của hắn bị đánh văng ra.

RẦM !!!