Sáng sớm, thời gian vừa chuyển qua giờ Mão. Tiêu Phong đã thức dậy và tự chuẩn bị y phục đầy đủ rồi. Không ngoài dự kiến, hắn vẫn đang ngồi đọc sách dưới ánh nến mập mờ. Trời ở bên ngoài vẫn còn nhá nhem, mọi vật đều khá là mập mờ.
Cạch… Hồng Liên đẩy cửa bước vào. Nàng hôm nay ăn vận rất xinh đẹp, chắc là do tí nữa nhi tử nàng sẽ lên khảo nghiệm.
- Nhìn con kìa, mới giờ Ngọ đã ngồi đọc sách. Có đứa trẻ nào như con không cơ chứ ?
Đến giờ nàng vẫn không hiểu được tại sao con nàng lại khác biệt đến như thế. Tiêu Phong nhìn thấy Hồng Liên đi vào liền trả lời :
- Hài nhi chúc mẫu thân có một buổi sáng tốt lành, hihi.
- Tốt lành hay không phải xem biểu hiện của con ở buổi khảo nghiệm.
Hồng Liên cười dịu dàng. Lúc này, một người nam tử đi vào. Người này cao khoảng mét tám, cả người toát lên vẻ uy nghiêm như một vị vua. Đó chính là Tiêu Hoàng Long – Cha của Tiêu Phong và cũng là Tông chủ Lôi Du Tông. Ông bước vào, nói với giọng hơi trầm :
- Tiêu Phong, ngươi đã chuẩn bị xong chưa ?
- Dạ, con chuẩn bị xong hết rồi thưa cha.
- Vậy được, ta đi thôi.
Ba người liền đi ra khỏi phòng đến chỗ tập hợp nằm chính giữa Tông môn. Tuy là mới hơn năm giờ sáng nhưng số lượng người tập hợp ở đây là không ít. Sân tập hợp rất rộng, vài nghìn người tập hợp nhưng vẫn rộng rãi là ta hiểu được độ to lớn của nó.
Ở đó đặt một cái b… à không, không phải là đặt mà là một cái bục tự trồi lên. Nói chính xác là tác phẩm của một vị Võ sĩ hệ Thổ. Trên bục có một cái ghế,một cái bàn và một quả cầu trong suốt. Tiêu Phong thì năm nào cũng nhìn cảnh tượng này một lần, hắn biết rõ quả cầu thủy tinh đó dùng để làm gì.
Một khoảng thời gian sau thì mọi người cũng đã đến đông đủ, Tiêu Hoàng Long đang đứng trên bục phát biểu rồi rồi :
- Và chính ngay lúc này, khảo nghiệm thiên phú hàng năm. Chính thức bắt đầu!
Người khảo nghiệm liền hô tên của người đầu tiên:
- Tiêu Phương lên bục khảo nghiệm.
Sau đó là một đứa nhóc trạc tuổi Tiêu Phong nhảy lên bục, đó là một đứa bé nam trông rất… béo. Thật sự chỉ có thể dùng từ ngữ đấy thôi, 2 người cùng tuổi mà tên kia có thể che hết người Tiêu Phong thì đúng là không phải dạng vừa.
- Đặt tên lên quả cầu đi.
Cậu bé kia liền tiến lại gần rồi từ từ đặt tay lên. Mọi người đang mong đợi xem màu sắc sẽ xuất hiện là gì. Nhưng, quả cầu lại không hề biểu thị cái gì cả, nó vẫn trong suốt như cũ.
- Không có thiên phú. LOẠI!
Cậu ta có lẽ đã hiểu được đời này không thể tu luyện liền ỉu xìu đi xuống. Người khảo nghiệm lại tiếp tục gọi tên :
- Tiêu Lệ Nhi lên bục khảo nghiệm.
Một cô bé cũng trạc tuổi Tiêu Phong, khi cô đặt tay lên quả cầu. Một ánh sáng chói lòa lóe lên, thư ánh sáng đó mang màu tím huyền bí. Đó là Thiên phú Tử Sắc – thứ đã không xuất hiện ở Lôi Du Tông hơn trăm năm rồi.
Các vị trưởng lão đều không kìm được mà đứng dậy hàng loạt. Kể cả cha của Tiêu Phong – Tiêu Hoàng Long cũng biểu hiện ra sự kinh ngạc và vui mừng. Hắn là tông chủ mà, phải lo cho tương lai của tông môn chứ. Tiêu Hoàng Long liền nói :
- Đại Trưởng Lão, lão đi kiểm tra cơ thể con bé mau.
Hắn còn chưa dứt lời thì Đại Trưởng Lão đã đến trước mặt Tiêu Lệ Nhi rồi cầm lấy cổ tay cô. Kiểm tra xong, vị trưởng lão liền nói :
- Có dấu hiệu của Phong Nguyên Tố.
- Phong Nguyên Tố à…
Tiêu Hoàng Long ngừng trong chốc lát rồi nói tiếp :
- Lệ Nhi, ngươi muốn trở thành đệ tử của ta hay là Thất Trưởng lão.
Hắn hỏi thế có nghĩa là trong hàng ngũ cao tầng của tông môn, chỉ có hai người chuyên về Phong nguyên tố mà thôi. Nếu không phải biết mình còn một người chú thì Tiêu Phong cũng cực kì thắc mắc về tên của Tông Môn đấy. Chuyện là Tiêu Hoàng Long có một đệ đệ tên Tiêu Hoàng Giang, người này sở hữu Lôi Nguyên Tố có thực lực ngang bằng thậm chí là mạnh hơn lão ca của hắn.
Sở hữu thực lực cùng với Lôi nguyên tố bậc nhất tông môn, Tiêu Hoàng Giang đã được chú định làm Tông chủ kế tiếp. Nhưng, hắn đã nhường lại cái chức Tông chủ cho anh trai vì không muốn ở trong Tông. Người chú này của Tiêu Phong nói gọn lại là thích đi chu du thiên hạ.
Vậy nên, Tiêu Hoàng Long nghiễm nhiên ngồi lên vị trí Tông Chủ mà không ai dám dị nghị. Quay lại vấn đề, cô bé kia đã đưa ra câu trả lời :
- À…Ờm….Con muốn trở thành đệ tử của Người, thưa Tông Chủ.
- Được! ngươi đứng đây đợi buổi khảo nghiệm hoàn thành xong rồi ta dẫn ngươi đi.
Tiêu Phong nghĩ thầm :
- Ủa chứ… thu đệ tử đơn giản thế thôi à ?
Hắn rất hoang mang cực độ nha. Vì thế, Tiêu Phong càng mong chờ thiên phú của mình sẽ như thế nào. Hắn đang cầu trời cậu phật, cầu chúa cầu thánh thần. Hắn không muốn làm người bình thường đâu, đã đến nơi như này thì cũng phải chết oanh liệt một tí chữ.
Buổi lễ tiếp diễn và Tiêu Phong là người cuối cùng. Cả buổi khảo nghiệm không có gì quá đặc sắc, vẫn như mấy năm trước. Số người không thể tu luyện vẫn chiếm đa phần. Người có Lam và Lục Sắc Thiên Phú rơi vào khoảng 40 người. Hoàng Sắc thì chỉ có 2 người và Tử Sắc cũng chỉ có mỗi Tiêu Lệ Nhi.
Nhưng có một điều rất kì lạ, Lôi Du Tông là một tông môn có chủ hệ là Lôi thế mà số người sở hữu Lôi Nguyên tố ít đến đáng thương, Lam Sắc Thiên phú có cơ thể khá yếu so nên các vị trưởng lão không thể xem xét cơ thể được. Lục Sắc có hơn 10 người thì đều là phong hệ và hỏa hệ, thổ hệ.
Ba người Hoàng Sắc thì một hai nam một Hỏa một Kim Hệ, một nữ Thủy Hệ.
- Tiêu Phong lên bục khảo nghiệm.
Tiêu Phong không ngờ được tên của mình lại xếp cuối cùng. Hắn liền đi liên bục, trong đầu lại tiếp tục cầu trời cầu phật.
- Ta là ta thích màu tím… không thì màu vàng cũng được.
Hắn cực kì nôn nóng. Phải biết lúc này là quãng thời gian quyết định cuộc đời của cả một con người. Hắn đứng trước quả cầu thủy tinh, tay dần dần đưa tới. Mọi thứ như được tua chậm lại, không khí bỗng chốc trở lên nghiêm trang lạ thường. Cũng phải thôi, nhi tử của Tông Chủ lên khảo nghiệm thì không nghiêm túc lại sao được.
Tiêu Phong chạm tay vào khảo nghiệm cầu. Quả cầu phát sáng! Trời không phụ lòng người, quả cầu thế mà tỏa ra ánh sáng màu vàng. Điều đó chứng tỏ hắn có Thiên Phú Hoàng Sắc. Thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Phong cảm thấy không đến nỗi nào. Hắn thích mùa đỏ và màu tím nhưng màu vàng cũng không tệ !
Vừa quay người lại thì Tiêu Hoàng Long đã đứng ngay trước mặt hắn. Ông cầm lấy tay của Tiêu Phong. Ngay khoảng khoắc đó, Tiêu Phong cảm giác được một thứ gì đó di chuyển một vòng cơ thể hắn. Lần đầu hắn được tiếp xúc với theo cách này.
Chỉ thấy biểu hiện trên mặt chuyển từ nghi hoặc sang vui mừng. Ông cất giọng nói :
- Phong Nhi của ta là Lôi Nguyên Tố, năm nay tông ta vẫn có lôi hệ.
Ngay lúc này, cái giọng nói cơ giới phát ra trong đầu Tiêu Phong.
- Chúc mừng kí chủ đã khảo nghiệm xong thiên phú. Ký chủ được tăng một hộp quà tân thủ. Ký chủ có muốn mở ?
- Mở, mở ngay cho ta.
Tiêu Phong liền hối thúc hệ thống và như bỏ qua mọi thứ xung quanh. Hắn mong chờ những đồ vật đến từ hệ thống hơn.
- TING! Ký chủ mở hộp quà tân thủ nhận được Sách Kiến thức võ thuật và ...