Thiên Tinh Đại Lục. Sáu năm đã trôi qua từ khi Hoàng Sơ… à không Tiêu Phong trọng sinh. Hắn đã hiểu được thế giới nơi đây. Thiên Tinh Đại Lục giống như mấy bộ truyện hắn đọc của Trung Quốc, người ở đây đều theo chủ nghĩa “Thực Lực Vi Tôn” và “Cá Lớn Nuốt Cá Bé”.
Đấy là về văn hóa, còn về địa lí thì Thiên Tinh Đại Lục chia làm 10 khu vực tượng trưng cho 10 tông môn lớn mạnh nhất. Trong khu vực đó, mọi tông môn và gia tộc, giáo phái đều chịu sự quản lí của tông môn cao tầng. Nơi Tiêu Phong ở vùng đất phía nam của đại lục được gọi là Tử Lôi Sơn. Ở đây, bầu trời sáng tối thất thường, sầm thì rền vang. Những tia sét lại toát ra màu tím huyền bí.
Mười đại tông môn tượng trưng cho mười nguyên tố của thế giới này. Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Hàn, Lôi, Phong, Quang, Ám. Mười Tông Môn đều có thể mạnh riêng của bản thân cùng với đó là tương sinh tương khắc. Tuy nhiên, theo Tiêu Phong biết được thì năm nguyên tố Hàn, Lôi, Phong, Quang, Ám nhỉnh hơn năm nguyên tố kia.
Mỗi con người thì thường chỉ có thể thức tỉnh một nguyên tố, những người thức tỉnh hai nguyên tố đều là truyền thuyết, bá chủ một vùng đất. Còn ba nguyên tố á, xin lỗi chứ Thiên Tinh Đại Lục chưa từng xuất hiện ai như thế cả.
Việc phân chia thành mười khu vực như vậy có liên quan đến một giai thoại về hai vị Võ Sĩ. Đến đây thì phải nói đến thưở trước, thời mà Thiên Tinh Đại Lục không chia thành mười vùng đất như bây giờ. Lúc đấy, mọi nguyên tố hòa quyện và trải dài trên cả Đại Lục. Cho đến khi hai con người mạnh nhất Đại Lục quyết định đánh một trận cuối cùng rồi cùng nhau phi thăng.
Trận chiến ấy không ai có thể can thiệp. Một bên liên tục sáng tối đối chọi với gió bão sấm sét bên còn lại, Hai người đều là hai nguyên tố song tu. Hai lực lượng Quang Ám đối chọi Lôi Phong hơn một tháng trời gây ra một trận xáo trộn. Lúc cực điểm của trận chiến thì trời long đất lở, Sấm sét cùng với gió bão đã hạ xuống gây thiên tai ở khắp đại lục. Chưa kể đến, ánh sáng và bóng tối cứ thay phiên nhau mà bao trùm lấy mọi thứ. Khi hai người kết thúc. Họ phá vỡ hư không phi thăng đã vô tình tạo ra sự tổn thương cho Thiên Tinh Đại Lục dẫn đến hậu quả là mười vùng đất được hình thành như bây giờ.
Từ đó, địa vị của bốn nguyên tố Lôi, Phong, Quang, Ám đã nhỉnh hơn một chút. Còn Nguyên tố Hàn thì… có một kẻ đã dùng nó để đại chiến ba trăm hiệp với Hỏa Thiên Tông – một trong mười tông môn mạnh nhất tượng trưng cho nguyên tố Hỏa mà vẫn có thể chạy thoát. Hàn Thiên Giáo vốn là tông môn hạng nhì cũng theo đà leo lên làm bá chủ của vùng đất băng giá.
Nói vậy là do ở nơi đây hồi đó không có Đại Tông Môn do Đại Tông tông môn trước đó đã phạm vào giao ước của thập đại tông môn. Kết quả là Tông môn đó bị chín tông môn còn lại hợp sức tiêu diệt. Mỗi một Đại Tông Môn đều có một vị đại năng giả thập tinh trấn thủ.
Nhắc đến thập tinh thì ở thế giới này, có một loại năng lượng mang tên Huyền Lực. Những người sử dụng nó có thể tu luyện và trở lên mạnh mẽ hơn. Huyền Lực có thể dùng để tấn công, phòng thủ và làm nhiều thứ khác. Nó được phân thành mười cấp từ nhất tinh đến Thập Tinh. Mỗi cấp lại phân thành 6 cấp nhỏ từ một sao đến sáu sao.
Huyền Lực tồn tại ở mọi nơi nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện được. Những người có thể khoác trên mình danh hiệu võ sĩ đều cần có một thứ. THIÊN PHÚ. Không có thiên phú, mãi mãi không thành được võ sĩ.
Thiên phú thì cũng chia làm cấp bậc. Nó được biểu thi bằng các màu sắc. Đầu tiên là màu lam, Thiên Phú bình thường nhất, Thường thấy ở người tu luyện. Tiếp theo là màu lục, hiếm thấy hơn màu lam một chút. Người mang thiên phú lục sắc sẽ tu hành nhanh hơn người mang thiên phú lam sắc.
Hoàng Sắc là cấp bậc tiếp theo, người sở hữu Hoàng Sắc có thể tự tin xưng là thiên tài rồi, đây là thiên phú mười người chưa được một người. Tốc độ tu luyện gấp đôi Lục Sắc. Thiên phú Tử Sắc tuy là mạnh hơn Hoàng Sắc nhưng không hơn nhau quá nhiều. Người mang Thiên phú Tử Sắc được mang danh Thiên Tài Siêu Việt.
Những kì tài ngàn năm có một mang trong mình Thiên Phú Xích Sắc. Họ là những người có tốc độ tu luyện cực nhanh dễ dàng tạo nên những trận xóa trộn chỉ trong thời gian ngắn. Còn một loại thiên phú cuối cùng nhưng mọi người ít nhắc đến. Nó có màu đen, Thiên Phú Hắc Sắc. Từ khi Thiên Tinh Đại Lục hình thành, người có thiên phú Hắc Sắc vẫn là có thể đếm trên đầu ngón tay. À…. Hai vị võ sĩ ở giai thoại trên chính là sở hữu loại thiên phú này.
Gấp lại quyển sách, Tiêu Phong nghĩ thầm :
- Đây mới chỉ là các loại thông tin chung chung về thế giới này. Chắc phải đi tìm mấy cuốn khác mà đọc thôi.
- Con lại đọc sách à Phong Nhi ?
Một người phụ nữ đi vào và nói. Người này chính là mẫu thân của Tiêu Phong, tên là Diệu Hồng Liên. Có vẻ là mẹ của hắn nên Tiêu Phong không có cảm giác gì nhưng, người này có thể nói đúng với câu :”gái một con trông mòn con mắt”. Dáng người lồi lõm rất nóng bỏng, đôi môi đỏ hồng ướt át kèm đôi mắt phượng khiến bất kì người đàn ông nào cũng chảy dãi.
- Dạ đúng vậy thưa mẫu thân.
Diệu Hồng Liên thật sự không biết nên buồn hay vui vì Tiêu Phong nữa, nàng nhìn nhi tử của người ta ở tuổi này thì ham chơi, mè nheo. Nhưng nhìn lại TIêu Phong kìa, không ham chơi thì thôi lại còn suốt ngày bám lấy mấy cuốn sách giới thiệu về Thiên Tinh Đại Lục.
Thở dài một tiếng, Hồng Liên nói :
- Con đi ăn trưa đi.
- Dạ thưa mẫu thân, mẫu thân có muốn ăn cùng hài nhi không ?
- Không, ta ăn rồi. Con đi đi.
Nghe thế, Tiêu Phong liền đi về phía nhà bếp. Tính ra thì gia thế của hắn cũng rất là khủng nha, Gia tộc thì đứng thứ nhất trong thành. Cha thì là trưởng tộc kiêm Chưởng môn của Lôi Du Tông – một trong bốn tông môn mạnh thứ nhì Tử Lôi Sơn. Người Cha của hắn tên là Tiêu Hoàng Long. Khi biết tên của người cha này, Tiêu Phong còn tự hỏi không biết lão cha hắn ở khoản rap như nào.
Nói là trưởng tộc nhưng gia đình của Tiêu Phong lại ở trong Lôi Du Tông. Mọi quyền hành của gia tộc thì phụ thân hắn đã chuyển giao cho người em. Sau khi làm no cái bụng, Tiêu Phong quyết định ghé qua thư viện của tông môn. Khác với tang kinh các chứa đựng công pháp võ kĩ, thư viện chỉ có những thứ như lịch sử, địa lí hay văn hóa của Thiên Tinh Đại Lục mà thôi.
Vừa bước vào thư viện thì một âm thanh lanh lảnh vang tới :
- Thiếu chủ lại tới ư ?
Tiêu Phong không hề đáp lại mà chỉ cười một cái rồi đi tiếp. Người vừa đặt câu hỏi là quản lí của thư viện tên là Hoàng Hải Diệp. Năm nay nàng ta đã 18 tuổi và đạt tới cảnh giới nhất tinh 6 sao. Tuy không biết nàng sở hữu thiên phú màu gì nhưng TIêu Phong biết nàng chính là một thiên tài. Mười sáu tuổi mới bắt đầu tu luyện mà chỉ trong hai năm đã chuẩn bị đột phá nhị tinh võ sĩ. Điều đó thì rất khó đối với những người có thiên phú từ Hoàng Sắc trở xuống.
Không quá quan tâm đến cô nàng Hoàng Hải Diệp đang tức đến mức bốc khỏi, TIêu Phong bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách nói về Thiên Tinh Đại Lục. Là một người đến từ thế giới khác, hắn rất thích thú với những thứ ở đây. Từ lịch sử, truyền thuyết đến địa lí, văn hóa hay cả thú vật, hắn không muốn bỏ qua bất kì thứ gì.
Cầm lấy quyển sách “Sơ lược về dã thú”, TIêu Phong liền đi về biệt viện của mình. Không thấy mẫu thân đâu, hắn liền ngồi vào bàn và tiếp tục đọc sách. Nói thật chứ, Tiêu Phong hắn từ khi trọng sinh liền có một niềm đam mê mãnh liệt với những cuốn sách mà.
Đến lúc trời sắp khuya, mẫu thân hắn giựt lấy cuốn sách và bảo hắn đi ngủ. Hắn vẫn ngơ ngác hỏi :
- Còn sớm mà mẫu thân, sao lại bắt hài nhi đi ngủ.
- Sớm gì mà mà sớm, đã canh ba rồi đấy, Mau đi ngủ cho ta. Mai còn dậy tham gia khảo nghiệm thiên phú.
Tiêu Phong nhìn ra ngoài thấy trời đã tối liền không thể phản bác mà lên lên giường nằm. Hồng Liên thổi tắt nền rồi đi ra ngoài. Vừa mới nhắm mắt, hắn liền nghe thấy :
- Chào ký chủ đã lâu rồi không gặp!
- Hử, hệ thống, là hệ thống phải không.
- Chính xác, là bổn hệ thống đây.
Tiêu Phong gắt lên :
- Cmn, ngươi biến đâu mất những sáu năm nay vậy.
- Thì có việc gì cho ký chủ làm đâu nên ta tự tắt để tiết kiệm năng lượng. Từ ngày mai, hệ thống sẽ giao cho ký chủ những nhiệm vụ rèn luyện.
Tiêu Phong thắc mắc :
- Rèn luyện ? Rèn luyện như thế nào ?
- Ngày mai sau khi khảo nghiệm thiên phú xong thì ký chủ sẽ biết. Còn bây giờ xin mời ký chủ đi ngủ.
Hệ thống đáp lại bằng cái giọng cơ giới đều đều. Tiêu Phong muốn hỏi thêm điều khác nhưng ý thức lại mơ màng. Trước khi ngất đi, hắn nghe được hệ thống bỗng nhân tính hóa nói :
- Mong ký chủ có thể chịu được cuộc rèn luyện này.
Sau đó, hắn không còn biết được điều gì nữa.