Chương 24: Dâm Tổ

Hai người Tiêu Phong và Như Ý bay một lúc liền thấy được các 5 dãy núi cực kì to lớn. Tiêu Phong bất giác liền hỏi:

- Có vẻ như Tử Lôi Thành rất gần Tông Môn của chúng ta ?

Như Ý cũng không quá để mà trả lời:

- Đúng thật là rất gần, một tên Ngũ Tinh cũng chỉ mất có ba ngày chạy hết tốc lực thôi mà.

Giọng nói của hệ thống lại vang lên trong đầu Tiêu Phong:

- Nếu ngươi muốn đến được Tứ Nguyên Học Viên bằng chính sức mình thì… ít nhất là mười ngày đi đường trong trường hợp có vô hạn khí để chạy hết tốc lực. Hơn nữa còn không được nghỉ một giây nào thì mới đến được.

Giờ thì hắn mới biết bản thân đã hỏi một câu ngu đến nhường nào. Thế là Tiêu Phong trực tiếp im miệng và không hỏi gì nữa.

Một ngọn núi chọc trời dần dần hiện ra trước mặt Tiêu Phong. Tuy là rất cao nhưng độ dốc lại không lớn. Sườn núi thì có một không gian bao la rộng lớn, nhìn thế nào thì cũng biết chắc chắn là do con người làm ra. Từ sườn núi đến chân núi liền có một dãy bậc thang dài.

Sườn núi liền chia làm ba phần và theo hiểu biết của hắn thì hắn có một vài suy đoán. Tầng thứ nhất thì có lẽ nơi sinh hoạt và học tập của các đệ tử ngoại môn, học viên của tông môn khác. Tầng thứ hai là nơi sinh hoạt của các đệ tử nội môn còn tầng cuối là dành cho đệ tử chân truyền.

Lí lẽ đơn giản là thế vì hắn đang ngày càng bay lên cao nên hắn cảm nhận được Huyền Lực ngày càng nồng đậm so với bên dưới.

Lúc này Như Ý liền nói:

- Ngươi nên cảm thấy vui mừng vì bản thân quá đặc biệt và không phải trải qua con đường khảo nghiệm đi.

“ Hửm, Tại sao vậy sư phụ ?”- Tiêu Phong Thắc mắc. Cùng lắm thì hơi khó tí thôi nhưng đó là do hắn chưa thể mở khóa được phần truyền thừa tiếp theo.

Như Ý quay sang nhìn Tiêu Phong với ánh mắt khác thường, thật sự thì nàng không nhịn được mà hỏi:

- Ngươi không hề biết cách để gia nhập vào Tứ Nguyên học viện mà chỉ nghe người ta nói xong rồi đến đăng kí đúng không ?

- Ờm…

Quả thật là như vậy, hắn nghĩ rằng chỉ cần khảo hạch thành công hoặc là nằm trong số mười người chiến thắng là có thể gia nhập rồi. Chứ đâu nghĩ là cần phải trải qua con đường khảo nghiệm gì gì đấy đâu.

Nhìn cái vẻ mặt không biết gì của Tiêu Phong thì Như Ý chỉ có thể bất lực thở dài rồi giải thích:

- Con đường khảo nghiệm chính là con đường từ chân núi lên sườn núi. Ẩn dấu dưới dãy bậc thanh chính là một trận pháp do chính Dâm Tổ để lão và đã được nhiều đời nghiên cứu và phát triển nó. Trận pháp sẽ được khởi động vào những ngày chiêu thu học viên, đệ tử. Một khi bước lên các bậc thang thì dù có tu vi Bát Tinh đi nữa cũng bị phong ấn toàn bộ sức mạnh chỉ có thể dựa vào sức lực thể chất mà leo lên. Chưa kể trận pháp còn huyễn hóa ra các ảo ảnh đánh động lòng người khảo nghiệm. Người có dục vọng càng lớn thì càng khó thông qua. Đặc biệt là những người có dâm lực hay dâm ý. Tốt nhất là ngươi đừng nên thử nếu không muốn bị điên.

Dứt lời thì Nàng liền tăng tốc bay về phía đỉnh núi. Càng lên cao thì Huyền Lực càng đậm đặc nhưng trọng lực cũng càng ngày càng tăng. Đó có lẽ là một trận pháp khác dùng để tích tụ huyền lực.

Theo dọc các bậc thang thì cuối cùng hắn cùng Như Ý cũng đã đến nơi. Trên đỉnh núi là một bãi đất bằng tuy không rộng mà cũng chẳng nhỏ. Ở đó có một tòa chính điện và bên cạnh là các tòa lâu, các.

- Đây sẽ là nơi sinh hoạt chính của ngươi. Nhưng vì ta không biết dạy người nên ngươi có thể đi xung quanh chào hỏi và cũng có thể đi xuống dưới. Còn đây là lệnh bài thân phận của ngươi. Nhận lấy rồi nhỏ máu hoặc truyền dâm lực vào.

Dứt lời Như Ý ném cho Tiêu Phong một cái lệnh bài làm bằng thủy tinh rồi trực tiếp tiêu thất vào không gian. Tiêu Phong nhìn khoảng không trước mặt rồi đờ người ra nhưng cũng vô thức truyền Dâm Lực vào Lệnh bài.

Từng dòng chữ dần dần hiện lên:

Tiêu Phong – Đệ Tử Chân truyền

Sư phụ chân truyền: Phó Tông Chủ - Như Ý

Điểm cống hiến: 1000 điểm

Nhìn vào lệnh bài thì Tiêu Phong không thể hiểu nổi. Mới bước chân vào tông môn có mấy phút thì một nghìn điểm cống hiến nó chui ở đâu ra.

Nhìn xung quanh thì ở đối diện trước mặt hắn là Chính Điện mang theo không khí cổ kính và uy nghiêm đến đáng sợ. Ở phía xa là ba tòa tháp và một dãy nhà lần lượt là Tàng Kinh Các, Thần Khí Các và Bế Quan Lâu. Dãy nhà không có biển tên nên hắn cũng không biết.

Đường đi thì không biết, chỗ ở cũng chẳng có. Sư phụ thì đã biến mất nên Tiêu Phong đành ngậm ngùi hướng chính điện mà bước vào. Nơi này có trọng lực gấp 5 lần so với bình thường khiến hắn di chuyển cực kì khó khăn. Y hệt trong phòng tập thời gian vậy mỗi tội là có nhẹ hơn đôi chút.

Tiêu Phong muốn rèn luyện thể lực nên đã quyết định không dùng khí mà cố gắng lết bản thân đi vào chính điện. Vận lực đẩy chiếc cửa lớn thì hiện ra trước mắt hắn là một hành lang tăm tối. Tiêu Phong bước vào rồi tiếp tục đi.

Phừng… Phừng… Phừng…

Hắn đi đến đâu thì những ngọn đuốc được thắp sáng đến đó. Hắn tiếp tục đi và tới được một căn phòng.

Theo những ánh sáng của ngọn đuốc hắt vào thì Tiêu Phong cảm giác được căn phòng rất rộng. Giờ thì Tiêu Phong không có cái gì để thắp sáng.

- Chả lẽ giờ đi nhờ một thằng nào đó quang hệ để làm đèn chiếu sáng à ?

Hắn bắt đầu tụ lôi nguyên tố vào lòng bàn tay để thắp lên chút ánh sáng. Bỗng Tiêu Phong trông thấy một đồ vật ở trên tường khiến hắn ngạc nhiên quên hết mọi thứ. Đã rất lâu rồi Tiêu Phong chưa thấy được thứ này… một công tắc đèn.

Đưa tay đến rồi nhẹ nhàng ấn vào.

TÁCH!!!

Đèn được bật lên, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng chói lóa. Những đồ trong căn phòng khiến Tiêu Phong kinh ngạc đến kích động.

Ở giữa căn phòng có một bức tượng trông rất thật… nhưng không phải cái đấy. Ở cuối căn phòng là một gian bếp có bếp từ cùng nồi niêu xoong chảo. Thậm chí là có cả nồi cơm điện. Lò vi sóng, nồi chiên không dầu.

Liếc sang bên cạnh thì hắn còn bất ngờ hơn nữa… Một bức tranh Mona lisa. Căn phòng này đích thị là căn phòng của mấy thanh niên sinh viên có tiền. Giường, bếp, ti vi rồi Máy tính. Về cơ bản thì nó không khác căn phòng của hắn lúc ở trái đất là bao nhiêu.

Crackkk…

Một âm thanh vỡ vụn vang lên khiến Tiêu Phong phải chú ý đến. Bức tượng nằm giữa phòng chợt vỡ vụn để lộ ra một cơ thể bên trong. Tiêu Phong trầm trồ:

- Ồ! Hóa ra không phải giống người thật mà là người thật hóa đá mà thành.

Người kia dần dần mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong mà cất tiếng:

- Xin chào người kế thừa kiêm kẻ đồng hương nhé.

- Ờm… Hế lồ.

Người kia tỏ ra vẻ chán ghét nói:

- Tiếng anh tệ hại thế.

- Kệ nó đi… mà ông là ai ?

Người kia đầy thắc mắc hỏi ngược lại:

- Tiếp nhận truyền thừa của ta rồi hỏi ta là ai, vô ơn thế là cùng.

- Ồ… Hóa ra là dâm tổ. Chào ngài…

- Ngài gì mà ngài… đều là người của trái đất cả.

Tiêu Phong đương nhiên biết điều đó thông qua căn phòng này. Hắn hỏi ngược:

- Mà dâm tổ, ông ở đất nước nào ?

- Hửm… ta ở nhật và xuyên không vào năm 2015. Còn ngươi ?

- 2015 ??? Sao có thể thế được, lúc tôi xuyên không mới có năm 2020 mà khi đến nơi thì ông đã chết mòn xương rồi.

Dâm Tổ cười lên một tiếng rồi giải thích:

- Thời gian ở đây trôi rất nhanh so với thời gian ở trái đất. Vì Thiên Tinh Đại Lục thuộc vị diện trung cấp còn trái đất nằm ở biên giới vũ trụ thuộc vào phần không thể định cấp. Nói không thể định cấp cho sang thôi chứ trái đất thuộc vị diện thấp kém nhất và không thể tu luyện.

- Ra là thế… Mà có vẻ như đất nước của chúng ta khá gần nhau. Tôi ở Việt Nam.

- Ra là con dân Đại Việt à. Đều cùng thuộc Đông Nam Á… mà thôi không nói nhiều nữa. Ta hết thời gian rồi nên cũng đi luân hồi thôi. Ta khuyên ngươi nên tu luyện chăm chỉ và quay trở lại trái đất đi. Nơi đây không phải nơi ngươi thuộc về. Một kẻ có khả năng can thiệp vảo thiên đạo thì chẳng mấy chốc sẽ bị thủ tiêu thôi. Nhớ lấy, hãy tin vào hệ thống của ngươi. Thế nhá, tạm biệt.

Dâm Tổ xả ra một tràng rồi dần dần mờ đi và biến mất. Trước khi biến mất thì ông nở một nụ cười mỉm.

- Mong ngươi có thể quay trở về nơi chúng ta thực sự thuộc về. Còn giờ thì kẻ già này trở về trước đây. Hẹn gặp lại.

Một suy nghĩ thoáng qua của Dâm Tổ

Dâm Tổ hoang dâm một thời cuối cùng lại chết một cách bí ẩn chỉ lưu lại tàn hồn chờ đợi kẻ thừa kế y bát của bản thân xuất hiện. Và rồi cũng chính vị Dâm Tổ được người đời tung hô và gièm pha chỉ trích lại ra đi trong cô đơn. Nhưng cô đơn mà thanh thản. Bước vào luân hồi với nụ cười trên môi.