Không lâu sau, ba khí tức khủng bố không hề có một chút che giấu hướng phía này mà bay đến. Không ai không để ý đến điều đó, khi khí tức đó ở xa thì không nhưng càng lại gần thì một loại uy áp không tên đè lên vai mỗi người ở đây.
Phia xa xa chân trời dần dần hiện ra ba bóng người. Hai nữ một nam. Người nam nhân chân đạp kiếm phi hành, khuôn mặt phong trần lãng tử. Trên người toát ra một loại uy nghiêm không giận mà uy khiến Tiêu Phong phải than thầm:
- Từ bao giờ mà cao thủ của Hợp Hoan Tông lại có khí chất bá đạo như thế này vậy ?
Một vị nữ tử ở bên cạnh cũng không hề kém cạnh. Người đầu tiên liền có một mái tóc đỏ đầy ma mị, đôi mắt sắc xảo với một đôi cánh làm bằng Huyền Lực pha chút dâm lực. Thân hình lồi lồi lõm lõm khoác trên mình một chiếc áo sườn xám khiên cô tỏ ra một loại khí chất diễm lệ, quyến rũ. Nguời còn lại thì… liền là một cái tiểu la lỵ có mái tóc đen nhanh. Khuôn mặt đang tỏ ra mệt nhọc cùng với đôi mắt vô hồn trực tiếp lơ lửng trên không trung mà không cần vật phi hành hay tạo cánh để bay.
Trong lúc Tiêu Phong đang đánh giá vẻ bề ngoài của ba người thì họ đã đáp xuống trước mặt hắn. Vì bây giờ hắn rất chú tâm vào ba người nên không biết chuyện gì xảy ra xung quanh. Vị nam nhân kia liền mở miệng hỏi với giọng bực dọc:
- Người vừa khảo sát bằng quả cầu đúng không ?
Tiêu Phong tuy biết được điều đó thông qua ngữ khí nhưng vẫn điềm nhiên đáp lại một cách hời hợt:
- Là ta!!!
Câu trả lời cụt lủn gây khiến ba người rất bất ngờ. Ba người đều là một trong những người mạnh nhất đại lục mà giờ còn không thể khiến một thằng nhóc với tu vi Võ Sĩ nhị tinh sợ hãi. Thế nhưng cái sự ngạc nhiên đó không được thể hiện ra ngoài.
- Người có biết bọn ta là ai không ?
Vị nam nhân gằn giọng hỏi lại đồng thời gia tăng uy áp của bản thân lên xung quanh. Và tất nhiên là với hào quang của nhân vật chính thì Tiêu Phong chúng ta vẫn không hề nhận ra điều đó mà hắn ta hiện đang cố liên lạc với hệ thống:
- Alo, alo, ngươi biết họ là ai không, hệ thống ?
…
Không có một tiếng hồi âm khiến Tiêu Phong bất đắc dĩ trả lời đúng mỗi một chữ “không”. Câu trả lời trực tiếp khiến ba người hóa đá. Một tên nhóc đến đăng kí Hợp Hoan Ban và không biết rằng ai đứng đầu cái nơi mình chuẩn bị nhập học.
Những người xung quanh thì cực kì sợ hãi, đặc biệt là người nhận làm thủ tục kia. Là người trong Hợp Hoan Ban nên hắn biết rõ tính khí quái đản của ba người này. Không khéo mấy lão quái vật này lại giận cá chém thớt giết hết người ở đây quá. Nhìn khung cảnh xung quanh thì liền biết, ai có tu vi hơi thấp hoặc ý chí yếu ớt đã trực tiếp bất tỉnh rồi còn gì nữa. Những người còn đứng được đều là thiên kiêu mạnh mẽ.
Đa phần mọi người đều đang quỳ gục xuống hoặc đang bất tỉnh. Và thủ phạm gián tiếp làm ra điều đó lại không biết gì mà còn đáp lại một chữ “không” rất to và rõ ràng.
“ Ta cạn lời rồi, nhóc con.” – Vị nam nhân thở dài bất lực rồi giải trừ uy áp. Hai người kia cũng thế khiến cho không khí đã trở về với trạng thái vốn có của nó. Những người xung quanh cũng đã được giải thoát. Lúc này ba người họ cũng lần lượt giới thiệu bản thân. Vị nam nhân kia tên Hoành Thiên có chức vụ là Đại Trưởng lão của Hợp Hoan Ban. Người Phụ nữ tóc đỏ là Phó Tông Chủ tên Minh Nguyệt. Còn… Tiểu La lỵ kia tên Như Ý và cũng là Phó Tông chủ.
Nghe điều đó xong thì Tiêu Phong liền thắc mắc hỏi:
- Ta biết trước kia là Hợp Hoan Tông nhưng không phải sát nhập lâu rồi ư ? Sao vẫn còn xưng hô là Phó Tông chủ với Đại Trưởng Lão?
Như nghe được điều thú vị, Minh Nguyệt đáp:
- Là do ngươi không biết một ít thông tin nào về Tứ Nguyên Học Viện mà đã đăng kí đấy. Chúng ta thực ra là bốn môn phái thân thiết đặt gần nhau thôi. Chúng ta không còn là Hợp Hoan Tông nhưng mọi thứ vẫn thế trừ việc bốn môn phái bọn ta như một. Vậy nên mới lấy một cái tên thống nhất là Tứ Nguyên Học Viện nhằm chiêu thu nhân tài.
Hoành Thiên có vẻ cũng không còn kiên nhẫn trò chuyện nữa mà trực tiếp nhảy vào giữa nói:
- Nhóc con, ta không quan tâm ngươi có biết gì không. Giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là bái một trong hai người này làm sư tôn còn hai là rời đi hoặc chọn ban khác.
- Tại…
Hoành Thiên trực tiếp hét ầm lên:
- Tại cái con khỉ, một là không ai ngoài họ dạy được cho người và hai là ta không nhận nam đệ tử. Hiểu không ?
- Hiểu rồi.
Minh Nguyệt lúc này liền nở một nụ cười khiến cho nam nhân nơi đây phải điên đảo. Nàng ta nói:
- Làm đồ đệ ta đi, tiểu đệ đệ.
Ngược Lại với Minh Nguyệt vui vẻ quyến rũ Tiêu Phong thì Như Ý lại tỏ ra vẻ không vui. Nhìn vào đôi mắt đó thì Tiêu Phong hiểu ngay ý nghĩa nàng muốn truyền tải:
- Nếu người chọn ta thì Như Ý ta chắc chắn sẽ bằm nát ngươi ra làm nghìn mảnh.
Vốn là một người không muốn chuốc rắc rối vào bản thân, Tiêu Phong đã nghĩ lựa chọn Minh Nguyệt thì giọng nói của hệ thống vang lên:
- Chọn cô nàng Như Ý kia làm sư đi !!!
- Tại…
- Hỏi lằm hỏi lốn, bổn hệ thống bảo chọn ai thì chọn đi.
…
Giả vờ tỏ ra vẻ đăm chiêu một lúc, Tiêu Phong chỉ tay vào Như Ý và nói:
- Ta sẽ bái ngài ấy làm sư.
Hoành Thiên và Minh Nguyệt kinh ngạc còn Như Ý thì trực tiếp hóa đá. Nếu bình thường thì nàng sẽ từ chối nhưng người mà có thể trở thành tông chủ và phục hưng Hợp Hoan Tông thì lại không được.
Ba người đã thương lượng trước rồi và nếu ai trong hai người bị chọn thì đều phải chấp nhận không được phản đối.
Hoành Thiên bất ngờ hỏi:
- Hmmm, sao nhóc lại chọn Như Ý. Không phải Minh Nguyệt quyến rũ và có sức hút hơn à ?
Vẫn giữ cái khuôn mặt bất cần đời từ đầu tới giờ, Tiêu Phong trả lời:
- Ta… thích tiểu la lỵ hơn.
Lời nói của Tiêu Phong khiến Như Ý vốn đã hóa đá thì giờ tự vỡ vụn thành phấn luôn rồi. Một vị cường giả Cửu Tinh Đại Viên Mãi bao người kính phục giờ lại bị một thằng nhóc tu vi Nhị Tinh gọi là Tiêu La Lỵ.
Nghe được câu trả lời thì Hoành Thiên và Minh Nguyệt trực tiếp bật cười. Hai người không nghĩ tương lai của cả tông môn lại là một người như thế này.
- Thôi được rồi, Như Ý liền mang theo nhóc con này về tông đi. Ta có chuyện quan trọng phải làm.
Nói rồi Hoàng Thiên trực tiếp cưỡi phi kiếm bay đi mất. Minh Nguyệt bên cạnh cũng không nói câu nào mà trực tiếp biến mất giữa không trung để lại Như Ý với ánh mắt bất thiện nhìn Tiêu Phong.
“ Được rồi, bước lên trên nó đi.” – Như Ý tạo ra một hình tròn dệt dưới chân Tiêu Phong rồi nói. Không trả lời, hắn trực tiếp bước lên. Nhưng, chưa kịp ổn định thân hình thì hai người đã khởi hành bay thẳng lên trời giữa ánh mắt của những người xung quanh.
Phía xa xa, một lão nhân đang nói chuyện với vị nam nhân đăng kí vào Pháp Thần Ban kia. Nhìn thấy mấy người kia đã rời khỏi, lão ta nói:
- Mấy tên điên kia không thể điệu thấp tí được à, mất hết cả mặt mũi của học viện rồi. Mà trò chuyện thế là đủ rồi, giờ ta đi thôi Hoàng Minh.
Dứt câu thì lão ta đặt tay lên người Hoàng Minh rồi cả hai cứ thế biến mất mà không ai phát hiện hay để ý tới.