Dâm Tổ đã rời khỏi thế giới này thì Tiêu Phong cũng chẳng có lí do gì để ở lại. Hắn lại lết cơ thể ra ngoài.
Ở khoảng khắc hắn đặt hai chân ra khỏi chính điện thì nó từ từ biến mất vào hư vô. Còn ở trước mặt Tiêu Phong ngay lúc này chính là Như Ý. Tiêu Phong thấy thế chẳng nói gì và không ngoài dự đoán… Hai người cứ đứng đối mắt. Được một lúc thì Như Ý đi đến trước mặt hắn, nói:
- Chúc mừng ngươi trở thành tông chủ trong tương lai. Giờ thì đi đến chỗ tu luyện thôi.
Nàng dứt lời thì tóm lấy Tiêu Phong bay đi. Hai người nhanh chóng đến một biệt việt và có ba người đã chờ sẵn.
Như Ý nhanh chóng hạ xuống, chờ ở đó chính là Hoành Thiên, Minh Nguyệt và cả cô nàng Mộc Miên bị Tiêu Phong bỏ lại ở khách điếm. Nhưng mà cảnh tượng hiện nay là Dương vật của Hoành Thiên đang nằm trong người Mộc Miên.
Vừa đáp xuống thì Hoành Thiên đã cười cười nói:
- Đến rồi à nhóc con. Ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Sắp làm tông chủ mà còn hại một người con gái tan nát như thế.
Tiêu Phong từ chối cho ý kiến vì tên này nói quá nhiều. Hắn ta vừa cười nói vừa kéo ra đẩy vào theo nhịp.
Nhìn thì như thế nhưng lại không phải thế. Hoành Thiên đang dùng Dâm Lực để cải tạo lại dòng chảy Dâm Lực trong người Mộc Miên. Đó là hậu quả của việc dùng Hoán Năng Thuật rồi mặc kệ.
Hắn ta vừa làm vừa bắt đầu than vãn:
- Theo tư liệu mật thì Dâm Tổ là một người rất trân trọng phụ nữ nha. Thế mà kẻ kế thừa y bát lại như thế này. Hầy… Có một tông chủ như thế này thì Hợp Hoan Tông sẽ đi về đâu đây.
… Tiêu Phong càng không có gì muốn nói. Hắn giờ chỉ muốn rút đao trong nhẫn trữ vật mà cho tên lắm mồm này một đường mà thôi.
Minh nguyệt đứng bên cạnh nói:
- Xong rồi thì bỏ đồ đệ ta ra rồi cút đi đừng để Thiêu Tông Chủ ghi thù. Không thì sau này ngươi ăn trái đắng đấy.
Nói thì nói thế chứ Minh Nguyệt trực tiếp đánh ra một chưởng hất bay Hoành Thiên đi. Tiếp đó cô nàng bế Mộc Miên đi cúi chào Tiêu Phong rồi biến mất.
Bỗng dừng Như Ý dắt tay Tiêu Phong đi vào trong nhà. Khiến hắn không khỏi bất ngờ:
- Sư Phụ, nắm lấy tay ta làm gì ?
- Vì ngươi là Thiếu Tông Chủ nên ta sẽ phải phục vụ ngươi khi bị ngươi chọn làm Sư Phụ.
- Là sao ?
“ Có nghĩa là lúc ngươi bước vào chính điện và gặp được Dâm Tổ cũng là khoảng khắc ta trở thành nô lệ của ngươi rồi. Vốn dĩ có hai chức phó tông chủ thật ra là một ngươi sẽ phải làm nô lệ cho tông chủ mãi mãi.” – Như Ý nói.
- Nhưng mà tại sao ?
- Dâm Tổ làm thế. Vì ngươi chính là vị Tông Chủ thứ năm của Hợp Hoan Tông. Các vị tông chủ đời trước đều được chính Dâm Tổ lựa chọn nên mới lập ra hai chức phó chưởng môn.
Điều này làm Tiêu Phong khổ não. Tuy hắn có Dâm thể, truyền thừa dâm tổ và công pháp cao cấp nhất trong việc xxx nhưng rốt cuộc hắn vẫn là một con người. Hắn cũng không phải là Zeus máy đ*t cổ đại. Chưa kể hắn vốn không phải là người chính gốc ở đây. Hắn là một con người ở thế kỉ 21 – thời đại một vợ một chồng. Thời đại nam nữ bình đẳng.
- Ta hiểu rồi. Giờ thì ngài có thể trở về nghỉ ngơi rồi sư phụ, ta có thể tự mình làm mọi thứ.
“ Được.” – Trong mắt có ý buồn Như Ý đáp lại rồi biến mất.
Cảm giác được chỉ có một mình trong phòng thì hắn thở dài một tiếng. Tiêu Phong hay là Hoàng Sơn đều không phải hai người mà là một. Tiêu Phong là người của Thiên Tinh Đại Lục còn Hoàng Sơn lại là người của Trái Đất.
Một bên là văn hóa phong kiến, một bên lại là thế kỉ 21. Tất cả điều đó khiến hắn đặt ra một câu hỏi: Liệu Hoàng Sơn có phải Tiêu Phong ?
Hắn không rõ. Từ lúc đến với thế giới này thì Tiêu Phong xuất hiện nhưng ở trái đất thì liệu Hoàng Sơn có biến mất không dấu vết. Vậy ngay từ đầu chẳng phải Tiêu Phong đã không tồn tại rồi ư ?
Hắn không thể rũ bỏ quá khứ tốt đẹp của bản thân ở Trái Đất lại càng không thể chối bỏ thân phận Tiêu Phong khi được ban tặng một cuộc sống mới. Hắn chưa từng nghĩ đến những điều này trước khi gặp lại Dâm Tổ. Thứ truyền thừa hắn thu được lại là của người xuyên không như mình.
Dâm Tổ một đời oai hùng. Các tài liệu đều nói ông là một trong những kẻ mạnh nhất Đại Lục có thể phi thăng? Nhưng tại sao một vị cường giả như vậy lại quyết định sống đến hết đời ở Thiên Tinh Đại Lục mà không tiếp tục con đường đột phá đỉnh cao? Tại sao người đứng đầu Dâm Đạo ở Thiên Tinh Đại Lục lại lựa chọn cô đơn từng ấy năm chỉ để chờ người được chọn? Và tại sao một cường giả như thế lại có thể buông bỏ mọi thứ và tiến vào vòng luân hồi dễ dàng đến như vậy ?
Hắn sẽ không bao giờ biết được câu trả lời. Giờ đây, hắn đặt một câu hỏi với hệ thống:
- Hệ thống, rốt cuộc ta là ai ?
- Khà Khà Khà… Ngươi không là ai cả vì ngươi đơn giản chính là ngươi. Ngươi là Tiêu Phong nhưng ngươi cũng chính là Hoàng Sơn ở tại kiếp trước. Ngươi muốn bản thân là Tiêu Phong thì chính là Tiêu Phong, muốn bản thân là Hoàng Sơn thì chính là Hoàng Sơn.
Hắn không để ý đến cái giọng trầm trầm nghe đáng sợ của hệ thống kia mà lại tiếp tục lâm vào trầm tư. Hắn Hoàng Sơn vốn chỉ là một con người bình thường mong muốn có một tình yêu đẹp và một gia đình đầm ấm. Nhưng cũng chính hắn là Tiêu Phong lại muốn có được tất cả nữ nhân trong thiên hạ, muốn bản thân trở nên cường đại đánh bại hết thảy mọi người, lại muốn được yên tĩnh tu luyện không màng thế sự.
- Vậy rốt cuộc ta là ai ?
Khi Tiêu Phong còn trầm tư suy nghĩ thì trong thức hải của hắn lại có điều đang xảy ra. Một thanh niên trẻ trung nhưng mang theo không khí đáng sợ kèm đôi cánh đỏ rực sau lưng. Bên cạnh người đó liền có hai quả cầu ánh sáng một vàng một trắng.
- Cuối cùng cũng đến lúc hai tên khốn này thức dậy rồi.
Tiêu Phong giờ đây đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn. Nó làm hắn hoài niệm về lúc đầu vào phòng tập thời gian. Nhưng không phải do các loại năng lượng trong cơ thể nữa. Dòng suy nghĩ hỗn loạn này lại do chính hắn tạo ra từ một câu hỏi rất đơn giản. Hắn nằm trên giường nhìn thẳng lên trần nhà.
- Rốt cuộc thì hắn đã biết bản thân là ai ?
Người thanh niên trong thức hải vừa dứt câu hai quang cầu kia tỏa sáng rực rỡ khiếm mọi thứ trong thức hải đều trắng xóa pha lẫn màu vàng.
Tiêu Phong mở mắt, hắn cuối cùng cũng đã quyết định bản thân là ai. Hắn chính là Tiêu Phong nhưng Tiêu Phong lại là Hoàng Sơn.
Từ trước đến nay, hắn đều là Hoàng Sơn nhưng lại sống dưới vỏ bọc của Tiêu Phong. Những gì Tiêu Phong thể hiện ra từ tính cách cho đến cảm xúc đều là sự khuếch đại cảm xúc của Hoàng Sơn.
Hắn mỉm cười nói với khoảng không trước mắt:
- Ta… chính là Hoàng Sơn, sinh ra tại Việt Nam.
Hắn vừa dứt lời thì liền ngất đi. Dị biến bắt đầu xảy ra, một loại hào quang gồm ba màu trắng đen và vàng bao bọc lấy thân thể Tiêu Phong rồi nâng hắn lơ lửng trên không trung.
Trong thức hải Tiêu Phong, ánh sáng dần tan đi để lộ ra ba thân ảnh đang.
P/s: Câu chương là chính.