Chương 12: Ta Chính Là Chí Tôn Thần Kiếm

-Ngươi ngươi. . . là người hay quỷ?

Sở Dương lui lại.

-Ta không phải người cũng không phải quỷ, ta là một loại linh thức đặc biệt, giống như linh hồn của loài người các

ngươi, ngươi có thể coi ta như linh hồn của thanh kiếm này, gọi ta là kiếm linh đươc rồi.

Giọng nói bên trong hắc kiếm lại vang lên.

-Kiếm linh? Linh hồn của kiếm? Kiếm làm sao có thể có linh hồn?

Âm thanh kia tỏ vẻ không vui:

-Tại sao kiếm không thể có linh hồn? Vạn vật đều có linh tính! Người cũng không phải sinh ra là đã có linh tính, cũng phải bồi dưỡng từ từ mới có linh tính đấy thôi ! Cho nên chỉ cần điều kiện đầy đủ, thì vạn vật đều có thể sản sinh linh hồn!

- Thì ra là thế!

Sở Dương gật gật đầu, hắn cũng đã hiểu sơ sơ.

Thanh kiếm kia lại nói:

- Chỉ bất quá giống kiếm linh vô cùng hiếm có ! Chỉ có Thần kiếm, mới có linh!

Giọng nói phát ra một sự kiêu ngạo ngập trời.

Nhìn thấy kiếm linh cũng không quá hung ác, Sở Dương cũng bớt sợ hãi lại, hỏi:

- Ngươi nói ngươi là một thanh Thần kiếm, vậy ngươi là Thần kiếm gì? Ta có được ngươi lâu như vậy, ngoại trừ ngươi cứng một xíu chả có gì đặt biệt!"

- Đó là đương nhiên, bởi vì ta luôn bị phong ấn, nên lúc nào cũng ngủ say trong thanh kiếm này, cho nên ngươi làm

sao thấy được sự lợi hại của ta. Ta cho ngươi biết, lúc ta chưa bị phong ấn, thế gian gọi ta là Chí Tôn Thần kiếm, ngay cả Thần Thánh và Chí Tôn của các ngươi , cũng không đỡ nổi một kiếm của ta!

Sở Dương hít vào một hơi, Thần Thánh cùng Chí Tôn, thế mà còn không chơi lại hắn?

Đây là một thanh kiếm gì thế?

- Chém gió, ta không tin!

Sở Dương nói:

- Nếu như ngươi lợi hại như vậy, làm sao còn bị phong ấn?

- Chính bởi vì ta quá lợi hại, quá ngưu bức, cho nên mới bị chúng sinh ghen ghét. Cuối cùng bọn hắn hợp sức phong

ấn ta lại, còn muốn hủy diệt ta, may mắn ta đào thoát, chạy trốn tới cái thế giới này rồi ngủ say. Ba ngày trước, nhờ có máu của ngươi nên ta đã tỉnh lại!

Sở Dương vô cùng chấn động.

Kiếm linh dù nói không bao nhiêu, nhưng là cho hắn rất nhiều thông tin quan trọng.

Thần kiếm đến từ một thế giới khác!

Nó có tên là Chí Tôn Thần kiếm, Thần Thánh và Chí Tôn cũng không chịu được một kiếm của hắn!

Nó quá vô địch, cho nên mới bị các cường giả phong ấn, rồi nó chạy trốn tới thế giới này!

Nếu như tin tức này bị loan truyền thì sẽ gây chấn động thế gian.

Bởi vì nói quá mức ly kỳ, vì thế hắn bắt đầu tin những gì Lâm Bắc Phàm nói .

Bất quá hắn lại mạnh miệng:

- Ta vẫn là không tin!

- Tin hay không tùy ngươi!

Hắc kiếm quay tròn, lại phát ra âm thanh:

- Tiểu tử, ta muốn bàn một vụ làm ăn với ngươi, ngươi nghĩ sao ?

- Làm ăn cái gì ?

- Ta muốn giải trừ phong ấn, quay về tự do, nhất định cần rất nhiều thiên tài địa bảo mới được. Ngươi giúp ta thu thập

thiên tài địa bảo, ta dạy cho ngươi tuyệt học, ta sẽ bồi dưỡng thành cao thủ đứng đầu thế gian, thế là ngươi có thể báo thù rửa hận rồi đúng không nào?

Vừa nghe nói xong Sở Dương tim đập thình thịch.

Mục đích mà hắn sống duy nhất, chính là báo thù rửa hận.

Nhưng là chỉ dựa vào một mình hắn thực sự quá khó khăn.

Có rất nhiều cao thủ tham gia diệt môn hắn, thậm chí phía sau còn dính đến Đại Hạ quốc.

Mà phía sau Đại Hạ quốc lại là các môn phái tu luyện.

Hắn đã không có lựa chọn khác, thế là đáp ứng:

- Được, ta đồng ý!

- Keng! Nhân vật chính tiếp thu ngón tay vàng, bắt đầu đồng bộ!

Đúng lúc này, trong lòng Sở Dương toát ra một bóng người, nhìn thấy người đó khí vũ hiên ngang, khí thế bất phàm.

- Không cần sợ, ta chính là kiếm linh!

Lâm Bắc Phàm cười nói.

- Kiếm linh? Sao ngươi lại giống con người như vậy!

Sở Dương kinh ngạc.

- Kỳ thật ta chỉ một cái ý thức, không có hình dạng cụ thể, nhưng mà ta biến thành người cũng để dễ giao tiếp với ngươi hơn! Ngươi nói có phải hay không?

Lâm Bắc Phàm cười nói.

- Thế nhưng ngươi trở. . . Quá tuấn tú ?

Tướng mạo của Lâm Bắc Phàm, làm hắn đố kỵ.

- Không cần để ý những chi tiết này, chúng ta nên nói chính sự !

Lâm Bắc Phàm nói ra:

- Trên người của ta có hết thảy có 9 tầng phong ấn, mỗi lần cởi ra một tầng, thực lực của ta đều sẽ khôi phục một bộ phận, đồng thời ta cũng sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ kiếm chiêu. Mặt khác, bình thường ngươi có gì không hiểu cũng có thể hỏi ta, còn ta có trả lời được hay không thì hên xui!

- Ngươi. . . Tên là gì?

Sở Dương hỏi.

- Ta không có danh tự, đã ngươi gọi kiếm này là Cửu Kiếp kiếm, vậy ta gọi là Cửu Kiếp kiếm linh đi, hoặc là trực tiếp gọi ta là kiếm linh, dù sao danh tự chỉ là một cái biệt hiệu mà thôi!

Lâm Bắc Phàm chả để tâm nói.

- Tốt, kiếm linh!

Sở Dương gật đầu.

- Ngươi nhìn xem có phải vết thương của ngươi đã hồi phục hết rồi hay không?

Lâm Bắc Phàm hỏi.

Sở Dương lập tức kiểm tra, phát hiện trên người mình không còn vết thương gì, kinh ngạc nói:

- Đúng vậy , làm sao ta lại hồi phục hết rồi? Vả lại hình như ta còn trẻ ra vài tuổi?

- Đương nhiên là do ta!

Lâm Bắc Phàm rất không biết xấu hổ nói:

- Lúc ấy ngươi sắp chết, rơi vào bên trong sườn đồi, là ta cứu ngươi , sau đó cho ngươi vạn năm Linh Nhũ, chữa trị cho ngươi. Ta nói cho ngươi biết, vạn năm Linh Nhũ là đồ tốt, không chỉ có thể chữa thương còn có thể để cho người ta thoát thai hoán cốt, chỉ cần một giọt thôi là đủ để người ta tranh giành sứt đầu mẻ trán, ta đổ cho ngươi cả một vò, mới cứu được tính mạng của ngươi, ta thật sự lỗ rất lớn!