Đến khi Lâm Bắc Phàm xuất hiện, Sở Dương đã bị dòng sông nhỏ dưới vách núi cuốn vào một hang động.
Hang động này rất đặc biệt, rất trong suốt và tinh khiết, tựa nhưa băng sơn tuyết địa. Phía trên hang động, một số ít chất lỏng màu trắng nhỏ giọt rơi xuống, cuối cùng tạo thành một cái đầm nhỏ.
Lâm Bắc Phàm nhận ra nó , những chất lỏng màu trắng đục có mùi hương thơm này dược gọi là Vạn năm Linh Nhũ, là một loại thiên tài địa bảo rất quý hiếm, có thể chữa trị vết thương, cải thiện thiên phú, tẩy gân phạt tủy và có rất nhiều tác dụng.
Thậm chí chỉ cần một giọt cũng có khiến những người bên ngoài tranh đoạt vỡ đầu.
Mà thân thể của Sở Dương lại ngâm mình bên trong vạn năm Linh Nhũ, vết thương đang không ngừng phục hồi, sẽ có thể thoát thai hoán cốt sau khi tỉnh lại.
‘’ Đây chính đại nạn không chết sẽ có phước lành trong truyền thuyết sao?’’
Lâm Bắc Phàm cũng bị phục trước khí vận của nhân vật chính.
‘’ Ngươi cũng không dùng hết nhiều vạn năm Linh Nhũ như thế, ta lấy giúp ngươi a!’’ Lâm Bắc Phàm không biết xấu hổ nói, một bình ngọc xuất hiện trên tay, hút vạn năm Linh Nhũ vào,hút tới 99%.
Ngoài ra, còn có một bộ xương khô bên trong hang động.
Bộ xương khô này cụ thể là ai thì không biết nhưng nhìn xem rất phi phàm, quần áo đã rách nát,xương cốt toàn thân ónh ánh trong suốt, như thể chúng chế tạo từ ngọc bích,một âm thanh rõ ràng phát ra khi gõ lên nó.
Nó không thể phá hủy, coi như là vật liệu để luyện khí.
Bên cạnh bộ xương khô còn có một cái ngọc giản.
Tại thế giới này, ngọc giản được sử dụng để đựng các loại vật liệu.
Chỉ cần không bị hư hại thì có thể lưu giữ được trong khoảng thời gian rất dài.
Lâm Bắc Phàm nhặt nó lên, đọc thông tin trong, tìm hiểu cuộc sống cả đời của lão tiền bối.
Hắn thực sự là một vị lão tiền bối,thời gian của hắn quá dài đến nỗi thông tin của hắn không tìm thấy được trong dòng lịch sử.Không có tên cụ thể nhưng hắn tự xưng là Kiếm Thánh, lấy kiếp nhập thánh, tu luyện tới Thần Thánh cảnh giới, đánh bại tất cả kẻ thù trong thiên hạ.
Tuy nhiên, hắn mặc dù công tham tạo hóa, siêu phàm nhập thánh cũng không chống cự được sự bào mòn của thời gian.
Ngay cả một đầm vạn năm Linh Nhũ cũng không có tác dụng.
Hắn không còn hi vọng đột phá nên ngồi ở đây chờ chết.
Nhưng vì sợ tuyệt học của mình thất truyền, hắn liền để lại ngọc giản, ghi chép tuyệt học kiếm đạo của mình.
‘’ [ Khai Thiên Ích Địa Đệ Nhất Kiếm Quyết]?’’ Lâm Bắc Phàm mỉm cười:’’ Lão tiền bối này thực sự quá kiêu ngạo, tự kỷ lấy một cái tên như vậy?
Mặc dù tên của nó như vậy nhưng bộ kiếm quyết này mười phần cường hãn, một kiếm có thể khai thiên ích địa, có thể nhanh chóng bùng nổ gấp 10 lần lực tấn công, tu luyện đến Thần Thánh cảnh giới đều không có vấn đề gì.
Lão tiền bối đã dựa vào bộ kiếm quyến này mà đi ngang một thời đại.
‘’ Nhân vật chính Sở Dương, đại nạn không chết sẽ được phúc lợi, thân thể thoát thai gân cốt với đạt được vạn năm Linh Nhũ, lấy được bộ kiếm quyết Thần Thánh cấp, dựa vào đại cơ duyên này để nhanh chóng quật khởi a? Qủa nhiên theo sau chân nhân vật chính chắc chắn kiếm được chỗ tốt, những thứ này đều thuộc về ta!’’
Lâm Bắc Phàm thu lại ngọc giản, sau này còn sử dụng nó để huấn luyện nhân vật chính, chính mình đi theo hèn mọn phát triển.
Hài cốt Kiếm Thánh cũng được thu hồi, có thể dùng nó để chế tạo vũ khí.
Lâm Bắc Phàm nhìn về hắc kiếm Cửu Kiếp kiếm bên cạnh tên thanh niên.
Thực sự thanh kiếm này không phải là Thần kiếm gì, ít nhất đối với Lâm Bắc Phàm là thế,chủ yếu vì vật liệu tạo thành tương đối đặc biệt bất quá loại tài liệu này Lâm Bắc Phàm có thể dễ dàng tìm được rất nhiều trong thánh địa vì nó tương đối bình thường .
Nhưng thanh kiếm này bị lưa lạc bên ngoài thì lại được người khác nhận định là Thần binh.
Lý do Sở Dương tu luyện nhanh như vậy không phải là do thanh kiếm này mà là do thể chất và thiên phú của hắn.
‘’ Kiếm tâm, kiếm gan,kiếm mạch,kiếm cốt, kiếm hồn đều có cả, ngươi thật muốn nghịch thiên !’’ Lâm Bắc Phàm chậc chậc nói.
Người nào có thể có một trong số đó thành tựu trong tương lai đã không thấp, dễ dàng tu luyện đến Niết Bàn cảnh giới.
Từ xa xưa đến nay vẫn chưa có ai có thể có đủ 5 loại .Lâm Bắc Phàm biết người lợi hại nhất có 4 loại trừ kiếm hồn ra chính là vị kia Kiếm Thánh lão tiền bối.Hắn dựa vào đó thành tựu Thần Thánh cảnh, tự xưng Kiếm Thánh.
Hiện tại, cuối cùng cũng có người có đủ.
‘’ Thiên này này còn lợi hại hơn so với Tiêu Hàn!’’ Lâm Bắc Phàm vô cùng phấn khích.
Nhìn đến hắc kiếm, Lâm Bắc Phàm đã có ý tưởng.
Mấy ngày trôi qua, nhân vật chính Sở Dương cuối cùng cũng đã tỉnh lại, cốhết sức lật người lại, nhìn xung quanh một cách mơ màng, cảm giác rất chói mắt, khàn khàn nói:’’ Nơi này..nơi này là chỗ nào?’’
‘’ Không biết !’’ Một âm thanh đột ngột vang lên
Sở Dương sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức nắm lấy hắc kiếm, nhìn xung quanh nói: ‘’ AI? Ai vậy? Mau đi ra đây!’’
Hắn vừa mới bị truy sát, tinh thần rất căng thẳng vì thế nên rất thận trọng.
‘’ Không cần nhìn, không có ai ở đây!’’ Lại lạ giọng nói đó.
Sở Dương lại giật mình, giả vờ bình tĩnh nói:’’ Ngươi ở đâu? Mau đi ra đây! Còn không đừng trách ta không khách khí!’’
Giọng nói kia lại vang lên với một tiếng cười nhẹ:’’ Vì sao ngươi đối với ta không khách khí?’’
Sở Dương ngoài mạnh trong yếu nói:’’ Thanh kiếm trên tay ta là lợi hại vô thượng Thần binh, không cần tốn nhiều sức để giết chết ngươi!’’
‘’ Ha ha, chết cười ta! Dùng kiếm của ta tới giết ta? Hài tử, suy nghĩ cũng thật tốt đấy!’’
‘’ Ngươi cuối cùng đang ở đâu, nhanh ra ngoài cho ta!’’ Sở Dương hét lớn, tay vẫy vẫy hắc kiếm.
‘’ Không cần nói nữa, ta đang ở trong thanh kiếm ngươi cầm trên tay!’’
‘’ Kiếm của ta?’’ Sở Dương ném thanh kiếm xuống một cách kinh hãi, lùi lại phía xa, tiếp tục nhìn.
Hắc kiếm bay về phía mặt hắn, đắc ý quay một vòng.