Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phải rời nhà đi.
Mộ đường bay đi theo chiều gió, trước đó chưa từng cảm nhận được trời cao mây rộng, đại địa đều thu vào trong mắt,niềm vui vạn lần.
‘’ Khó trách tất cả mọi người trên trên thế gian này không ai không muốn bay lượn trên bầu trời!’’Lâm Bắc Phàm muốn hét lên một tiếng, thể hiện tâm trạng hào hứng nhưng nghĩ lại thì thấy kỳ quái nên đã không hét lên.
Mục đích lần này hắn đi ra khỏi thánh địa là tìm kiếm nhân vật chính, cũng không có phương hướng cụ thể, gặp phải bất cứ tình huống gì hắn cũng lười quan tâm, một đường bay về phía trước, một bên bay lượn một bên quét lấy hệ thống ra đa, từ từ tìm kiếm nhân vật chính.
Phi hành đã nhiều 10 ngày, cuối cùng cũng rời đi khu vực thánh địa những cũng không thu hoạch được gì.
Lâm Bắc Phàm cũng không có ngạc nhiên, loại nhân vật như nhân vật chính này đã rất hiếm có,càng ít hơn tại cũng một thời đại. Nhân vật chính là thời đại chi tử, vận mệnh để bọn hắn trở thành thời địa huy hoàng, trở thành một trang vinh quang của lịch sử.
Chỉ cần tìm được một người có nghãi là thu được một loạt cơ duyên phía sau của hắn, thu hoạch được đủ loại thứ tốt khiến người khác đỏ cả mắt.
Cứ như vậy lại bay thêm 10 ngày.
‘’ Keng! Phát hiện nhân vật chính thứ hai!’’ Hệ thống âm thanh cang lên
‘’ Cuối cùng cũng tìm được !’’ Lâm Bắc Phàm vui mừng.
Xem xét thông tin của hắn.
Tính danh: Sở Dương
Tuổi : 25 tuổi
Thân phận: Hạ quốc Sở gia con trưởng
Tu Vi: Ngự Không cảnh thất giai.
Thể Chất: Kiếm Tâm, Kiếm Gan, Kiếm Mạch,Kiếm Cốt, Kiếm Hồn
Thiên phú: Kiếm Đạo.
…………………………
Lúc này, trong một sơn cốc, một thanh niên trẻ dáng người cao lớn tay cầm lấy một thanh hắc kiếm đang nhanh chóng ngự không phi hành.
Đây là một thanh niên dáng vẻ tuấn tú, tươi tắn thế nhưng đoi mắt hằn lạnh lùng, mãnh liệt tràn khí nơi ánh mắt. Mặc một bộ bạch y nhưng đa dính đầy máu, nó liên tục rơi xuống trong quá trình phi hành.
Phía sau hắn là hơn 30 vị cường giả, đều có được khả năng phi hành, theo sát lấy hắn.
Nhìn lên tưởng như một buổi trình diễn tiết mục truy sát.
Cuối cùng, người thanh niên kia dừng lại, không có bất ngờ tấn công.
Bởi vì phía trước là vách đá không thấy đáy, trời quang mây tạnh, không nhìn thấy đáy cũng như không nhìn thấy phía đối diện.Mà hắn đã bị truy sát đã ba ngày ba đêm, linh khí đã cạn kiệt, không có sức lực chạy trốn.
Đám người vây quanh thanh niên, la hét
‘’ Sở Dương, đã không còn đường ở phía trước, gia nộp ra Cửu Kiếp kiếm, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng!’’
‘’ Đúng, giao ra Cửu Kiếp kiếm, tội chết của ngươi sẽ được tha thứ!’’
………………….
Thanh niên Sở Dương cười như thể nghe được một trò cười lớn, nói:’’ Tha cho ta tội chết? Người nhà của ta vô tội, cả đời bọn họ làm việc thiện, tại sao các ngươi không tha chết cho bọn họ? Cũng chỉ bởi vì một thanh kiếm?
Trong số đám người bao vây hắn, một số người cảm thấy xấu hổ, một số người gương mặt không thay đổi.
Thanh niên tiếp tục cười lớn:’’ Thật sự quá buồn cười, rõ ràng là một đám quái thú mà còn nói những lời đường hoàng? Nói ra các ngươi có tin không? Ccá ngươi có phải mặc lên da ngươi quá lâu bây giờ đã xem mình là người?’’
Cười cười, huyết lệ chảy xuống.
Hắn nguyên là đại thiếu gia Sở gia thuộc Hoàn Nham thành, Đại Hạ quốc. Mặc dù gia tộc hắn không tính là lớn thế nhưng cũng coi như tiền bạc không thiếu, có thể an nhàn mà sống.
Thế nhưng một ngày nọ, hắn lấy được một thanh kiếm,, chính là thanh hắc kiếm hắn cầm trên tay.Thanh kiếm này cũng không có quá nhiều điều thần kỳ nhưng vô cùng cứng rắn, khó có thể phá hủy, có thể được xem như một thanh Thần binh làm hắn yêu thích khó lòng buông bỏ.
Từ khi có thanh kiếm này,hắn đổi thành tu kiếm đạo, không ngờ được tốc độ tu luyện như chẻ tre, hai,ba năm ngắn ngủi mà hắn đã trở thành Ngự Không cảnh cao thủ.
Đúng lúc này, có nhiều tin đồn trên phố nói rằng thanh kiếm này của hắn tên là Cửu Kiếp kiếm, là một thanh kiếm vô thượng thần binh.
Chỉ cần nắm được trong tay thanh kiếm này, việc tu luyện đơn giản như chuyện ăn cơm uống nước, tương lai thậm chí có thể trở thành Thần Thánh cấp cường giả.
Chuyện này đã mang lại họa diệt tộc cho gia đình hắn.
Trong đêm của ba ngày trước, gần như toàn bộ cao thủ Đại Hạ quốc đã được phái đi, hàng trăm Ngự Không cảnh cao thủ vây giết gia tộc hắn.
Người nhà hắn,thê tử xinh đẹp của hắn, đứa con mới chào đời, tất cả đều chết, chỉ có hắn toát khỏi vòng vây, chạy trốn.
Hắn muốn giữ lại mạng sống tàn tạ này vì người nhà báo thù.
Thế nhưng đám người này đủ hung ác, đã đuổi giết hắn không tha, bây giờ núi cùng nước tận.
Môt trong số đó xấu hổ quá hóa tức giận:’’ Sở Dương, ngươi phải biết đạo lý mang ngọc có tội! thanh kiếm này là vô thượng thần kiếm, ngươi không xứng đáng có được nó! Giao ra, chúng ta có thể cho ngươi toàn thây, đó là cuối cùng thể diện chúng ta dành cho ngươi!’’
‘’ Tốt! tốt một câu lưu lại toàn thây? Đây chính là lòng nhân từ của các ngươi?’’ Sở Dương cười điên dại:’’ Hiện tại ta đã không còn gì cả, chỉ còn lại một thanh kiếm, còn có gì ta có thể sợ hãi chứ? Hôm nay nếu ta chết đi thì thanh kiếm này các ngươi đừng mong đạt được! Ta muốn giết chết hết đám các ngươi, vì gia tộc báo thù!’’
Nói xong, có chút hồng quang xuất hiện trên cơ thể hắn là trời đất xoay chuyển phản chiếu xuống.
Khí tức trên người hắn nhanh chóng tăng vọt lên…
Ngự Không cảnh bát giai,Ngự Không cảnh cửu giai, nếm thử đột phá Thiên Nhân cảnh.
Đám người hoảng sợ.
‘’ Không tốt! Hắn sử dụng sức lực cuối cùng, hắn muối đồng quy vu tận!’’
‘’ Mau ngăn cản hắn lại, nếu không chúng ta sẽ xong đời!’’
…..
‘’ Không còn kịp nữa rồi, cùng xuống hoàng tuyền thôi nào!’’ Sở Dương cười một cách điên cuồng.
Hắn bây giờ đã đạt tới nửa bước Thiên Nhân cảnh, mênh mông khí thế dâng trào trực tiếp đe dọa đám người, tựa như nắm giữ trời đất, đây chính là độc nhất thiên địa chi uy của Thiên Nhân cảnh giới.
Kết quả là, một lần đại chiến nữa lại nổ ra.
Dựa vào sức mạnh của Thiên Nhân cảnh, hắn giết địch như giết chóm gần như một kiếm diệt một người.
Sau khi giết chết đám người, hắn cũng sức cùng lực tận, nhảy xuống vách núi.