‘’ Nhân vật chính thứ nhất đã lên đường, đã đến lúc tìm kiếm nhân vật chính thứ hai để bồi dưỡng!’’ Lâm Bắc Phàm nghĩ lại, sức mạnh của Tiêu Hàn quá yếu, hiện tại Tiêu Hàn không thể giúp đỡ cho hắn nhiều, nên chắc chắn phải tìm kiếm nhân vật chính thứ hai.
Để tìm được nhân vật chính thứ hai thì chắc chắn hắn phải đi xuống núi.
Bởi vì 100 nghìn km xung quanh thánh địa đã được hắn quét qua nhưng không có thu hoạch.
Vì vậy, vào ngày thứ hai ,Lâm Bắc Phàm đi tìm sư phụ nói lời từ biệt.
Sư phụ của Lâm Bắc Phàm là Lệ Thanh Sơn, đại trưởng lão của Thái Sơ thánh địa, là người có công lực thâm hậu, tu vi đạt tới Thần Thông cảnh , là nhân vật số một số hai của thánh địa. Chiễn lực đứng trong top 10 toàn thiên hạ.
Có thể nói rằng bắp đùi này của Lâm Bắc Phàm rất lớn.
Chỉ là sư phụ này của hắn rất bề bộn công việc. Ngay sau khi đưa hắn lên núi và truyền thụ võ học cho hắn xong thì liền bỏ mặc hắn không quan tâm, không biết bận rộn chuyện gì mà ba ngày hai tháng đều không gặp được mặt.
Chỉ có hắn cùng sư phụ sống trên ngọn núi này, thức ăn, chỗ ở và phương tiện đi lại đều là hắn sắp xếp, tài nguyên cứ tự do lấy.
Tuy nhiên hắn cũng rất thích, hắn hưởng thụ cảm giác tự do không bị quản lý này.
‘’ Sư phụ, đồ nhi muốn xuống núi lịch luyện!’’
Lâm Bắc Phàm nói chuyện thẳng vào vấn đề.
‘’ Hiện tại ngươi tu luyện như thế nào?’’
Đại trưởng lão Lệ Thanh Sơn lúc này trông rất mệt mỏi, hỏi:
‘’ Bây giờ ta đã đạt đến Ngự Không cảnh cửu giai, ít ngày nữa sẽ đột phá!’’ Lâm Bắc Phàm thả ra khí tức của mình.
‘’ Không tệ, không tệ!’’
Đại trưởng lão nở nụ cười hài lòng :
’’ Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, ngươi từ một phàm nhân tu luyện đến Ngự Không cảnh cửu giai, ngoài thiên phú ra thì cũng có thể thấy được ngươi rất cố gắng! Ở bên trong thế hệ trẻ, sức mạnh của ngươi không phải mạnh nhất nhưng thiên phú lại nổi bật nhất, tiềm lực lớn nhất, có cơ hội vượt qua vi sư trong tương lai!’’
‘’ Đa tạ sư phụ chỉ bảo!’’ Lâm Bắc Phàm cung kính nói.
Đại trưởng lão phất phất tay:’’ Ta không làm được gì nhiều , quan trọng vẫn là do sự cố găng của ngươi . Nghe nói rằng gần đây ngươi đang luyện đan?’’
‘’ Đúng vậy, ta cảm thấy hứng thú với việc luyện đan!’’ Lâm Bắc Phàm nói thẳng.
‘’ Học được nhiều nghề tay trái là tốt nhưng không được bỏ quên võ đạo, việc tu luyện võ đạo là việc chính, việc luyện đan là phụ!’’ Đại trưởng lão nói.
‘’ Vâng , sư phụ,, đồ nhi hiểu!’’ Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Đại trưởng lão cười nói:’’ Vi sư biết rằng ngươi luôn có chủ đích của mình cho nên không có kiếm soát ngươi, mà ngươi cũng không làm cho vi sư thất vọng! Đã ngươi muốn xuống núi lịch luyện thì cứ đi thôi! Đi nhiều nơi hiểu thêm chút việc ở đời, mở rộng tầm mắt, sẽ có hữu ích trong việc tu luyện. Mặt khác, không nên gấp gáp đột phá. Tốc độ tu luyện của ngươi rất nhanh nhưng vì thế căn cơ sẽ không ổn định.Ta hi vọng ngươi đánh chắc căn cơ, áp chế đột phá. Đến khi áp chế không nổi thì mới đột phá! Căn cơ chắc chắn, tương lai mới đi xa được!’’
Hắn cũng biết thể nên mớ áp chế thực lực lại, nếu không hắn đã sớm đột phá đến Thiên Nhân cảnh.
‘’ Ngươi đi ra ngoài lịch luyện là tốt, tuy nhiên ba tháng sau nhất định phải trở về!’’
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nheo lại:’’ Có phải vì thánh địa thi đấu?’’
‘’ Đúng vậy!’’ Đại trưởng lão gật gật đầu:’’ Thánh địa thi đấu 4 năm mới tổ chức một lần, tất cả đệ tử đều phải tham gia.Thông qua đại hội, các đệ tử có thể thể hiện sức mạnh của bản thân và chiến đấu vì quyền lợi của mình và chúng ta dựa vào đó để biểu hiện ra bộ mặt của thánh địa với bên ngoài. Đây là một thịnh hội vô cùng quan trọng.Các cuộc chiến đấu bình thường ngươi có thể bỏ qua nhưng duy nhất lần này là không được! Tuy nhiên vi sư tin tưởng ngươi, sẽ không khiến ta thất vọng!’’
‘’ Đồ nhi hiểu!’’ Lâm Bắc Phàm nói
Sau khi nói lời tạm biệt với sư phụ, Lâm Bắc Phàm tiến với Ngự Thú Đường và nhận một con yêu thú loại phi hành cho cuộc hành trình.
Mặc dù giờ Lâm Bắc Phàm đã là cao thủ Ngự Không cảnh, có thể di chuyển trên không thế nhưng tốc độ di chuyển cũng không nhanh, càng khó lòng kéo dài, một ngày tối đa có thể bay được 1000 dặm, linh khí lại cạn kiệt nghiêm trọng.
Bay ba tháng, sợ rằng còn chưa ra được thánh địa.
Trừ khi hắn đạt đến Thiên Nhân cảnh, có thể thiên nhân hợp nhất mới có thể giảm bớt sự tiêu hao.
Cho nên rất cần thiết khi có một con yêu thú phi hành.
Yêu thú bình thường có thể đi được 2-3 ngàn dặm một ngày , mộ số yêu thú lợi hại có thể đi được 3-4 ngàn dặm một ngày, có thể giúp hắn tiết kiệm thời gian.
Bởi vì Lâm Bắc Phàm là đệ tử duy nhất của đại trưởng lão nên hắn được sử dụng loại tốt nhất.
Kể cả yêu thú loại phi hành, hắn cũng được dùng loại Kiếm Xỉ ưng- có thể di chuyển vạn dặm một ngày, Thiên Nhân cảnh yêu thú, còn có năng lực bảo vệ chủ nhân, cơ bản là lần này Lâm Bắc Phàm không có gì phải lo lắng.
‘’ Sư huynh, đây là nhẫn yêu thú , bịnh thường Kiếm Xỉ ưng sẽ ở trong đó, ngươi cần sử dụng thì phóng nó ra là sử dụng được!’’ Một tên đệ tự ở Ngự Thú đường nhiệt tình nói.
‘’ Tạ ơn!’’ Lâm Bắc Phàm đeo ngự thú nhẫn, thả ra một con lớn Kiếm Xỉ ưng vô cùng to lớn,rồi hắn tung người nhảy lên trên Kiếm Xỉ ưng, hét lớn:’’ Xuất phát!’’
‘’ Huh ~ ~ ‘’’ Kiếm Xỉ ưng kêu lên một tiếng, vỗ cánh mang theo Lâm Bắc Phàm tiến lên không trung, bay về phía xa .
Lúc này vô số đệ tử đưa mặt nhìn lên trời, trong lòng tràn ngập hâm mộ.
‘’ Đây là Lâm Bắc Phàm, đệ tử thân truyền của đại trưởng lão sao!’’
‘’ Nghe nói rằng hắn có thiên phú vô cùng kinh khủng, vài tháng ngắn ngủi đã đạt đến Ngự Không cảnh, Phong hoa cái thế, có thiên kiêu chi tư!"
‘’ Ngay cả tọa kỵ cũng là loại tốt nhất’’
‘’ Thiên phú vô song, tài nguyên tự do sử dụng, thât là khiến cho người khác hâm mộ!’’
‘’ Khi nào ta có thể giống như sư huynh?’’