- Đi cùng loại người này ảnh hưởng đến thân phận chúng ta.
Nam Cung Liệt gật đầu, trong lòng có hơi mất mát với thái độ hờ hững của Cầm tiên tử.
Dù sao được Ngũ tiên coi trọng có thể nói là mộng tưởng tất thảy nam nhân Nam tinh vực.
Mỗi tội xem chừng y không thực hiện được ước vọng ấy rồi.
- Vậy tại hạ xin đi vào.
Nam Cung Liệt bái quyền nói, cơ mà lại thấy Cầm tiên tử chủ động đi lên, hơi cúi người với Lâm Việt:
- Tịch Nguyệt gặp qua công tử.
Nam Cung Liệt tý thì vấp ngã dập mặt.
Không phải Ngũ tiên Phong Nguyệt người người cao lãnh, như băng sơn vạn năm không tan, cực ít người lọt được vào mắt các nàng à?
Thế nào bây giờ lại là chủ động chào hỏi một thằng nhóc, lại còn bộ dáng khách khách khí khí gì kia?
- Tiên tử, tên này chỉ là một tên không hiểu phong tình, cần gì phải để ý đến.
Nam Cung Liệt không cam lòng lại gần, y nhất định không thể chấp nhận mị lực của bản thân kém Lâm Việt một bậc.
- Khách nhân mời vào.
Mấy thị nữ đi theo Cầm tiên tử tiến lên ngăn cản.
Một bên khác, Hạ Băng ôm quyền chào:
- Dược tộc Hạ Băng, gặp mặt Cầm tiên.
Tịch Nguyệt không thèm nhìn nàng, có vẻ người này chỉ hứng thú với Lâm Việt.
- Xin hỏi tôn tính đại danh công tử đây?
- Lâm Việt.
- Công tử hiểu rõ Phong Nguyệt tộc ta?
Tịch Nguyệt hỏi lại lần nữa, rõ ràng khi nãy đã nghe thấy lời nói của y.
Tất nhiên, lời khinh bỉ của mấy người Nam Cung Liệt nàng cũng nghe vào, nhưng nó cũng không khác gì lời con ruồi vo ve cả, vừa bẩn thỉu vừa chẳng đáng để tâm.
Ngược lại, thiếu niên này lại có thể chỉ bằng vài câu liền đem tinh túy Ngũ tuyệt chỉ ra, rõ ràng là người thông thái uyên bác, không phải tầm thường.
- Cô muốn hỏi gì, chờ sau hội Phong Nguyệt lại đến cũng không muộn.
Đoạn, Lâm Việt không để ý nàng nữa, vòng qua.
So với Nam Cung Liệt chênh lệch một trời một vực.
Tam nữ kinh ngạc nhìn cảnh này, Dạ Minh Nguyệt nhanh chóng cười khẩy liếc nhìn Nam Cung Thấm tỏ vẻ khiêu khích.
- Bây giờ mặt bọn họ nhất định không ổn.
- Đúng vậy, rất rát là cái chắc.
Dạ Minh Nguyệt và Kiếm Si Nhi vui vẻ cười rồi đi theo Lâm Việt.
Tịch Nguyệt thấy mình bị lạnh nhạt, cũng không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Việt không biết suy nghĩ gì.
Trong lầu Phong Nguyệt lúc này đã có Hạ Cuồng Sơn và Kiếm tộc sớm tới.
Lại thêm Nam Cung tộc vừa nãy, gần như nhân vật chính của kỳ này đã đến đông đủ.
- Thiết kế hình vòm, trên đất lại yểm trận pháp, nơi này rõ ràng là xây dựng để chịu đựng chiến đấu cường độ cao.
Dạ Minh Nguyệt quan sát bên trong một hồi rồi đánh giá.
Lầu Phong Nguyệt quả thực lấy từng tòa tháp hình tròn chồng lên nhau, chia thành bốn tầng, trên tầng thứ tư có một nữ tử ngồi ngay ngắn bên trên.
Nàng vận hồng y bó sát cơ thế nóng bỏng, thân hình hoàn mỹ ẩn hiện đủ khiến vài người định lực kém phía dưới ngắm nhìn không ngớt, thiếu điều xông lên ăn tươi nuốt sống vưu vật nhân gian này mà thôi.
- Đó là Họa tiên Phong Nguyệt tộc.
Hạ Băng giới thiệu.
Lầu Phong Nguyệt có bốn tầng, vị trí hiện tại của họ là tầng âm thứ nhất, mà tầng một bên trên có một cái ao rộng hơn vài trượng, nước trong vắt, thanh tịnh vô cùng, nhưng trong không khí lại có mùi rượu thơm phiêu đãng, mấy nữ tử vận sa y đang ngồi bên cạnh ao làm gì đó, thi thoảng lại cười đùa vọng xuống hoan thanh tiếu ngữ.
- Họ đang làm gì thế?
Hạ Băng là lần đầu vào đây, không nhịn được mà hỏi.
- Cất rượu.
Lâm Việt trả lời, vuốt cằm:
- Hình như vẫn còn khách quý chưa đến.
Bọn họ chuẩn bị ngồi xuống, lại bị Hạ Cuồng Sơn đưa tay ngăn cản.
- Hạ Băng cô đã cùng phụ thân mình trở mặt, còn có tư cách gì ngồi ở vị trí Dược tộc?
- Tránh ra, chưa có lệnh của gia gia thì ta vẫn có quyền hạn ở nơi này.
Hạ Băng lạnh lùng lên tiếng.
Không ít người nhìn thấy, xì xào bàn tán:
- Còn chưa bắt đầu Dược tộc đã lục đục nội bộ, thật sự buồn cười.
- Ha ha, vậy không phải chúng ta có thể ngư ông đắc lợi à, càng tốt.
Liễu Vô Ngân thấy thế nói đế vào một câu:
- Xem ra hôm qua vẫn chưa thua đủ thảm nhỉ?
- Ngươi!
Tiêu Hàn Vũ tức giận đứng dậy, nhưng Liễu Vô Ngân cũng không sợ nhìn lại thẳng mặt, bây giờ đối phương mất một Quỷ Mục, hai người khác nửa sống nửa chết, giờ có thật xảy ra chiến đấu thì dù đánh không thắng nhưng chưa chắc y đã tổn hại cái gì.
Họ Tiêu quả không hổ là lãnh tụ nhất tông, có thể nhẫn nhục ngồi xuống, phong thủy luân chuyển, chưa biết tương lai ai hơn ai đâu.
Y nghĩ thế, nhưng Hạ Cuồng Sơn thì không, ỷ vào thân phận của mình mà càng thêm phách lối.
- Hạ Băng, còn không mau biến đi?
Phía xa, Nam Cung Liệt nhìn cảnh này, thầm lắc đầu: "Còn tưởng là đại địch mạnh hơn Tiêu Hàn Vũ, vậy mà đến cả chỗ ngồi cũng khó kiếm, xem ra là lo lắng dư thừa."
Nam Cung Thấm đã cười mỉa mai về phía Dạ Minh Nguyệt nãy giờ.
Một bên khác, vị trí người Kiếm tộc.
Một thiếu niên ngồi chỗ trước nhất chậm rãi mở mắt, bái quyền về phía thượng tọa:
- Nếu người đã tới đủ, không bằng Họa tiên tử cho bắt đầu hội Phong Nguyệt đi thôi.
Đối phương chỉ lắc đầu:
- Tiểu Kiếm tôn hãy chờ đã.
- Nếu vì vài người không phận sự mà không thể bắt đầu...
Kiếm Nộ liếc nhìn phía ngoài, ánh mắt trực chỉ Kiếm Si Nhi.
Không hiểu sao từ lúc họ đi vào, nàng liền cho y cảm giác rất khó chịu.
Kiếm khí trên thân Kiếm Nộ tỏa ra bao phủ lấy mấy người Lâm Việt, dĩ nhiên có ý ám chỉ ai là "người không phận sự" ở đây.
Thậm chí còn chưa khai mạc mà bầu không khí đã sặc mùi giương cung bạt kiếm.
Kiếm Si Nhi bị đối phương nhìn, đột nhiên trong lòng sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Lâm Việt cười nhạt, đỡ lấy eo nàng:
- Đó là đường ca của cô, Kiếm Nộ, sớm muộn cũng phải đối đầu thôi.
Thiếu nữ nghe vậy, hơi giật mình một cái.
Phụ thân nàng bị kết luận phản đồ rồi bị giết chết, kẻ ra tay hạ sát chính là phụ thân Kiếm Nộ!
Kiếm Si Nhi nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ đối chọi.
- Láo xược!
Kiếm Nộ bị nhìn lại, trong lòng dấy lên cảm giác như gặp kẻ thù truyền kiếp, nhất niệm vừa qua, kiếm khí bộc phát dữ dội!
Nam Cung Liệt, Hạ Cuồng Sơn im lặng nhìn cảnh này, trong lòng thầm khen Tiểu Kiếm tôn quả nhiên danh bất hư truyền.
Đột ngột, âm thanh Cầm tiên đột ngột vang lên ngoài cửa:
- Lâm công tử, mời ngồi.
Nói đoạn, lầu tháp tầng hai chuyển động, một hàng ghế khách nhân cao nhã tinh mỹ từ từ xuất hiện.
Vài người tinh ý nhận ra, vị trí này còn cao hơn bọn họ một tầng, là nơi cho quý khách cấp bậc ngang hàng trưởng lão Phong Nguyệt tộc.
Mà tầng thứ ba là dành cho đại nhân vật ngang hàng tộc trưởng.
- Tại sao lại như vậy?
Nam Cung Liệt buột miệng lên tiếng.
Họa tiên dù không hiểu Tịch Nguyệt định làm gì nhưng vẫn nghiêm giọng cảnh cáo đối phương:
- Chuyện của lầu Phong Nguyệt, thiếu chủ Nam Cung tộc muốn can dự vào sao?