Lâm Việt vỗ giường một cái, Hạ Băng trong lòng do dự giây lát rồi rời ghế ngồi bên giường.
- Không cần nằm, cứ thế thôi là được.
Lâm Việt bỗng nói, cái rồi hai mắt nhắm nghiền.
Hạ Băng minh mục chớp chớp.
- Ta cũng đâu bảo muốn nằm xuống??
Nhưng đối phương hơi thở đã nhẹ lại, rõ ràng là thiếp đi rồi, Hạ Băng nhịp tim cũng bình ổn như cũ, trong lòng thoáng kinh ngạc.
- Y muốn ta ở lại chỉ vì thế này?
...
Một gian khác ở khách sạn, cũng là gian phòng của Hạ Băng.
Vài bóng người âm thầm lẻn vào bên trong.
Mấy canh giờ sau, một giọng gắt khẽ vang lên:
- Tiêu Hàn Vũ, tình báo của huynh sai đúng không?
- Không thể nào, Hạ Băng chắc chắn ở đây mà.
Đó là Hạ Cuồng Sơn, Tiêu Hàn Vũ.
- Vốn định đêm nay lấy mạng nàng, chỉ cần nàng chết vậy mấy người kia dĩ nhiên tan đàn xẻ nghé.
Hạ Cuồng Sơn nhắc y:
- Nhưng bây giờ cái bóng cô ta cũng chẳng thấy.
Bị huynh đệ gắt nhưng Tiêu Hàn Vũ cũng không biết đáp sao.
- Thực ra chỉ cần lấy được đỉnh Thánh Tâm thôi, hôm nay Bắc Lăng tông hao binh tổn tướng, cho dù không có Hạ Băng thực lực cũng đã suy yếu, phần thắng trở nên nhỏ nhiều.
- Không sao, dù vậy thì ta cũng không thể để con nhỏ đó đè đầu mình được.
Hạ Cuồng Sơn nghiến răng, trong đầu thoáng qua ký ức thuở bé, lúc hai người còn học tập Đan đạo, đối phương thành tích luôn luôn tốt hơn y.
"Nếu Hạ Băng là nam nhi, có lẽ gia gia đã sớm truyền vị cho nàng."
Đối thủ nguy hiểm như vậy, Hạ Cuồng Sơn sao có thể dễ dàng buông tha chứ?
- Vẫn chưa về, cô ta đi đâu rồi nhỉ?
- Hay nàng biết chúng ta sẽ ám sát, thế là đã sớm trốn?
- Vô lý, nha đầu này tâm tính ngây thơ, không đến mức vậy đâu.
Nhưng thêm một canh giờ trôi qua, cả hai không thể làm gì khác hơn là rút lui.
Họ không dám kinh động đến phòng mấy người Lâm Việt.
Thực lực của đối phương rõ ràng rất mạnh, lại còn sát phát quyết đoán, đến Hạ Kiệt cũng bị dọa sợ. Mà lại sau khi hỏi tại sao lại để họ đi, Hạ Cuồng Sơn còn bị phụ thân mắng vốn cho, cơ mà chuyện chính một lời cũng không chịu nói.
Về lại gian phòng cũ, Hạ Băng tựa vào thành giường, say mộng bên cạnh Lâm Việt.
...
Sáng sớm, ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt thiếu niên.
Lâm Việt mở mắt, Hạ Băng đã sớm rời giường.
Y duỗi lưng đứng lên, nhìn bên ngoài đã thấy dòng người đông đúc hướng đến lầu Phong Nguyệt.
Chỗ ấy là chủ lâu Phong Nguyệt tộc, cũng là địa điểm diễn ra hội Phong Nguyệt kỳ này.
Bỗng có tiếng đập cửa vang lên.
Lâm Việt lên tiếng, Hạ Băng liền mở cửa bước vào.
- Ngươi đã biết trước à?
- Hả?
- Có người đột nhập vào phòng ta, nếu như hôm qua ta trở về sẽ bị ám toán, đúng không?
Hạ Băng ngây thơ, nhưng không đần.
Sáng nay nàng sợ có người trông thấy cảnh chung giường của hai người, thế là sớm đi về phòng mình.
Ai ngờ lại phát hiện dấu vết bị đột nhập!
Lâm Việt nhún vai không đáp.
- Khó trách ngươi lưu ta lại mà không làm gì... Cảm ơn.
Hạ Băng chân thành cúi đầu.
Lâm Việt bật cười nhìn nàng.
- Không làm gì? Chẳng lẽ cô muốn ta làm gì à?
- Không!
Hạ Băng lập tức lắc đầu quầy quậy:
- Xuống thôi, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Thế là nhóm sáu người họ thẳng tiến đến trước lầu Phong Nguyệt.
Tiền sảnh là một thềm đá được phủ kín hoa đào thơm ngát được làm từ diệu thù.
Màu sắc óng ánh đặc thù của diệu khí vốn mê người lại được cánh hoa tô điểm càng trở nên cực kỳ mỹ lệ.
- Đẹp quá!
Dạ Minh Nguyệt bật thốt lên, Kiếm Si Nhi bên cạnh cũng mải mê ngắm nhìn.
- Nghe đồn người cầm quyền của Phong Nguyệt tộc chính là năm vị nữ tử tuyệt sắc, danh xưng Ngũ tiên.
Hạ Băng giảng giải:
- Ngũ tiên mỗi người lần lượt am hiểu cầm kỳ thư họa tửu, tất cả đều là vật liên quan đến chuyện gió trăng cao nhã, tương truyền tổ tiên Phong Nguyệt tộc rất lâu về trước tài nghệ vô song, dùng năm môn này đánh ra bát phương, uy danh vang dội.
Liễu Vô Ngân kinh ngạc hỏi lại:
- Lấy cầm kỳ thi họa tửu chiến đấu?
- Cụ thể ta cũng không rõ.
Hạ Băng lắc đầu, hiển nhiên dù là Bát tộc thì Phong Nguyệt tộc vẫn ẩn giấu rất nhiều bí mật.
- Cô không biết, nhưng có người nhất định biết.
Dạ Minh Nguyệt hứng thú cười, đôi mắt nhìn sang Lâm Việt.
- Phải không công tử?
Lâm Việt nghĩ giây lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói vài câu.
- Cầm âm cách không sát địch, kỳ lực đoạn cân toái cốt, bút thế lăng lệ như kiếm, họa đồ tự chứa giang sơn, tửu khí tăng cường công lực, Ngũ Tuyệt Phong Nguyệt được truyền lại từ Phong Nguyệt đại thánh ba ngàn bảy trăm năm trước, tên cũng được đặt theo ngài ấy.
Dạ Minh Nguyệt kinh ngạc lắng nghe.
Lâm Việt không nói lời nào thì thôi, vừa nói liền đem tất cả tinh túy Phong Nguyệ tộc tóm gọn bày ra trước mắt người nghe vậy.
Ngay cả Hạ Băng cũng sững sờ.
Mấy lời này nàng cũng không biết.
- Ăn nói hàm hồ.
Đột nhiên một giọng nữ tử nhạo báng vang lên.
Thì ra là huynh muội Nam Cung tộc, theo sau còn có ba tùy tùng.
Dạ Minh Nguyệt khinh bỉ nhìn họ:
- Lời công tử chữ chữ châu ngọc, há lại là các ngươi có thể hiểu.
Nam Cung Thấm bật cười:
- Ngũ Tuyệt chiến đấu ra sao ta không biết, những tổ tiên Phong Nguyệt tộc chính là Phong Nguyệt Minh, chuyện ấy Bát tộc ai cũng biết, sao có thể là cái gì đại thánh truyền xuống chứ.
Nam Cung Liệt lúc này lên tiếng:
- Chỉ là người ăn nói bừa bãi, cần gì phải chấp nhặt, bỏ đi thôi.
Nam Cung Thấm liếc nhìn đoàn người đối phương, nhất là Lâm Việt được nàng nhìn nhiều mấy lần.
Không thể không nói, dung mạo khí chất của y cũng là bất phàm, bất phân cao thấp với Nam Cung Liệt, căn bản là do mỗi người một vẻ khó bề so sánh.
Cơ mà Nam Cung Thấm tin phương diện khác đối phương chắc chắn không bằng Nam Cung Liệt!
Trên lầu Phong Nguyệt.
Một nữ tử bạch y xinh đẹp tuyệt trần đang nhìn sang bên này.
Nam Cung Liệt mừng rỡ, buông tay Nam Cung thấm ra, đi tới mỉm cười bái quyền:
- Tiên tử hữu lễ, tại hạ trưởng tử Nam Cung tộc, Nam Cung Liệt.
- Ca ca, đây là...?
Nam Cung Thấm nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng sinh ra địch ý.
Khỏi nói, luận tư sắc, khí chất nàng không thể không thừa nhận đối phương bỏ xa mình, lại thêm cử chỉ của Nam Cung Liệt càng khiến Nam Cung Thấm khó chịu trong lòng.
- Đây là một trong Ngũ tiên, Cầm tiên tử.
Nam Cung Liệt nhận ra cảm xúc của nàng, lên tiếng xin lỗi.
- Đây là muội muội tại hạ Nam Cung Thấm, thất lễ thất lễ.
Cầm tiên tử chỉ là hơi gật đầu, không có ý đáp lời.
Lúc này, mấy người Lâm Việt đi tới, Nam Cung Thấm thúc giục:
- Bọn nói láo lại tới rồi, ca ca, mau đi thôi.