Chương 97: Ở lại với ta đi

Mọi người đợi xem Lâm Việt đáp lời như nào, chỉ thấy y đi lên một bước, nói khẽ với âm lượng chỉ mình Hạ Kiệt nghe thấy:

- Mười năm trước, chuyện chủ mạch Kiếm tộc diệt môn, ta sớm muộn cũng sẽ cùng ngươi tính sổ.

Hạ Kiệt vốn định ra oai phủ đầu Lâm Việt nhưng vừa nghe xong, mặt già lập tức tái nhợt, hơi thở dồn dập!

Hạ Cuồng Sơn, Hạ Chiến cũng không có chờ được hình ảnh Lâm Việt bị giết, ngược lại Hạ Kiệt còn bị dọa sợ!

Hả?

Tộc nhân Dược tộc bấy giờ kinh ngạc nhìn Lâm Việt, mặc cho y dẫn người bỏ đi.

- Hạ Chiến, y là ai?

Hạ Kiệt tức giận chất vấn Hạ Chiến, sự tình Kiếm tộc trước kia không ngờ lại còn có người biết.

- Đại... Đại ca, đệ không biết...

Hạ Chiến e dè lắc đầu, cũng là lần đầu tiên trông thấy bộ dáng thất thố này của anh mình.

- Tra cho ta!

...

Rời khỏi chỗ nghỉ Dược tộc, Hạ Băng áy náy nhìn Lâm Việt.

- Chuyện hôm nay... cảm tạ Lâm công tử.

Nếu không có y mấy lần ra tay tương trợ, Hạ Băng biết sau hôm nay, địa vị nàng lẫn chi mạch của nàng nhất định sẽ rớt xuống ngàn trượng, thậm chí có thể tương lai vạn kiếp bất phục cũng chưa chắc không thể.

- Chỉ cần Hạ tiểu thư tuân thủ ước hẹn giữa chúng ta là được, tiểu tiết không cần để ý.

Hạ Băng trong lòng cảm kích, đối phương bản lĩnh thông thiên, ngay cả Hạ Kiệt cũng bị chấn nhiếp, vậy mà phụ thân cô lại chướng mắt, thật chẳng hiểu ra sao.

Hạ Băng sau đó cũng thay Lâm Việt sắp xếp nơi ở, vừa hay đối diện là chỗ nghỉ của Nam Cung tộc.

- Muội nói thật?

Trong căn phòng xa hoa, Nam Cung Liệt mừng rỡ.

Nam Cung Thấm gật đầu:

- Muội nghe ngóng sao mà sai được, Liệt ca, nội bộ Dược tộc hiện tại chắc chắn đã rạn nứt.

Nam Cung Liệt ngẫm nghĩ:

- Lúc xuất hành, phụ thân còn muốn chúng ta cẩn trọng với Dược tộc, dù sao họ cũng có thực lực nắm chắc phần thắng với đỉnh Thánh Tâm, thế mà ân oán của Kiệt Chiến hai lão già kia lại liên lụy đến cả hậu duệ, không tệ.

Nam Cung Thấm tiếp lời:

- Lần này Hạ Cuồng Sơn mời tới mấy cao thủ đều không chết cũng trọng thương, có vẻ chỉ mình Tiêu Hàn Vũ là bình an vô sự, nhưng thế thì cũng không đáng bận tâm, chỉ là người để chúng ăn quả đắng, cũng không biết Hạ Băng mời đến đại nhân vật nào.

Nam Cung Liệt gật đầu:

- Không sao, họ rất có thể cũng bị tổn thương mấy phần, vả lại đỉnh Thánh Tâm cũng không phải mục tiêu chính yếu của chúng ta, Dược tộc suy yếu là tin tốt nhưng có cũng được không có cũng vậy.

- Vâng.

Nam Cung Liệt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hướng về một tòa lầu các khác.

- Nghe đồn Kiếm Nộ cháu ruột Kiếm tôn lần này cũng đến, người này có danh Tiểu Kiếm tôn, học tận tinh hoa Kiếm tộc, không biết lần này có được gặp mặt hay không đây.

Nam Cung Thấm mỉm cười:

- Nam tinh vực thiếu niên tài tuấn, ca ca số hai ai dám nhận số một, vị Tiểu Kiếm tôn kia sớm muộn cũng chỉ là đá đặt chân trên con đường Trận sư của ca ca thôi.

- Nam Cung Liệt không đáp, bất chợt kéo Nam Cung Thấm lại rồi lật người nàng ra, để bóng lưng đối phương quay về phía mình.

Ngón tay kéo một cái, xuân quang chợt hiển lộ.

- Chính sự đàm luận xong, cũng nên làm chút việc tư thôi tiểu muội à.

Nam Cung Thấm bật cười, giọng mời gọi;

- Đáng ghét, lần nào cũng là phía sau.

...

Khách sạn đối diện.

Lâm Việt chắp tay nhìn cùng một phía với Nam Cung Liệt.

- Lâm công tử cũng biết chuyện Kiếm tộc?

Hạ Băng đứng bên cạnh, phỏng đoán suy nghĩ của y:

- Tiểu Kiếm tôn, đệ nhị cảnh Kiếm đạo, tu vi Siêu Thoát cảnh Tứ Dương, rất có thể kiếm Thanh Long chí bảo Kiếm tộc cũng trong tay Kiếm Nộ, chiến lực tổng hợp mạnh hơn ta nhiều lắm.

Lâm Việt lắc đầu cười:

- Kiếm Nộ đã đột phá Siêu Thoát cảnh Ngũ Dương từ hai tháng trước rồi.

Hạ Băng chấn kinh, suy ngẫm lợi hại của tin tức này.

Đừng hỏi sao Lâm Việt biết, cho dù là chuyện Nam Cung tộc hay Kiếm tộc, trong lúc y bị kẹt mười vạn năm đã sớm tìm hiểu nhất thanh nhị sở.

Lâm Việt bỗng nói tiếp:

- Gia gia cô bị bệnh, rất cần đan Thánh Tâm.

- Lâm công tử sao lại biết bệnh tình của gia gia ta?

Hạ Băng lần này không thể im lặng nữa, bật thốt lên, mục tiêu của Dược tộc là đỉnh Thánh Tâm Bát tộc đều biết, dù sao Dược tộc lấy luyện đan làm chủ, truy cầu đan lô đan đỉnh cao cấp là thường tình.

Ai mà ngờ, đỉnh Thánh Tâm này còn có tác dụng quan trọng hơn rất rất nhiều, ấy là cứu mạng đương nhiệm tộc trưởng Dược tộc.

- Nếu không có đan, mạng của y không lâu hơn ba tháng.

Lâm Việt lại nói.

- Lâm công tử...

Hạ Băng nhìn chằm chằm đối phương, không biết nên nói gì.

Lâm Việt cười nhạt, tiếp tục:

- Đan Thánh Tâm quả thực có thể cứu mạng gia gia cô, hơn nữa dược dẫn quan trọng nhất, tâm huyết Vô Kiên cảnh đã được Hạ Kiệt thu thập xong.

- Công tử nói thật?

Hạ Băng không dám tin, không lâu về trước Dược tộc còn vì món dược dẫn này mà tìm kiếm khắp nơi.

Cường giả Vô Kiên cảnh là tồn tại hiếm hoi của Nam tinh vực, hơn nữa tâm huyết so tinh huyết bình thường quý báu hơn nhiều, trừ phi nhặt được bảo rương, còn không gặp được người cũng chưa chắc lấy được đồ.

- Nên Hạ Kiệt mới nghĩ lấy được đỉnh Thánh Tâm thì có thể cứu gia gia cô.

Lâm Việt lời ít ý nhiều mỉm cười.

- Một khi cha con Hạ Kiệt cứu được người, vậy tương lai Dược tộc tất do một tay Hạ Cuồng Sơn định đoạt, cô để bụng chuyện đó không?

- Không.

Hạ Băng kiên định trả lời ngay tắp lự.

- Chỉ cần lấy được đỉnh Thánh Tâm, thuốc ai luyện cũng được.

- Ồ?

Lâm Việt cố tình ra vẻ kinh ngạc, thực ra y đủ hiểu nàng để đoán được lời đáp này.

- Đan Thánh Tâm luyện chế khó khăn, ta cũng nghĩ chỉ có đại bá mới hoàn toàn chắc chắn thành công.

- Cô cũng thế.

Lâm Việt đối mắt nhìn nàng.

- Đan đạo của cô đã không kém bọn họ, đúng chứ?

Hạ Băng trong lòng căng thẳng, dường như mọi sự đều được thiếu niên trước mắt nhất thanh nhị sở.

Nàng cúi đầu không dám nhìn lại, vẫn là bộ dáng e thẹn dịu dàng động nhân tâm.

Lâm Việt trong lòng bất giác hoài niệm, bấy giờ đêm về khuya, mấy người kia đã sớm đi nghỉ.

Dạ Minh Nguyệt, Kiếm Si Nhi ở chung một gian.

Long Lân, Liễu Vô Ngân một gian, trên đường y còn khoe khoang chiến tích Tam Thích Tuyệt Trần thương hôm nay.

Hạ Băng định thần lại, nhận ra cũng muộn rồi.

- Ta nên về rồi.

- Ở lạ với ta đi.

Lâm Việt đột nhiên lên tiếng.

Hạ Băng giật mình, hiển nhiên không ngờ được đối phương lại đưa ra yêu cầu này.

- Công tử, ta không phải loại nữ nhân kia.

Nàng muốn cự tuyệt lại nghe Lâm Việt nói:

- Cô hôm nay hẳn là rất khó chịu?

- Sau ngày mai, có lẽ sẽ càng đau khổ hơn thế nhiều lắm, nhận được kiếm Huyền Vũ rồi cô chắc chắn sẽ tuân thủ ước hẹn không?

Lâm Việt cố nhiên hiểu Hạ Băng, cơ mà thế cục Dược tộc bây giờ không thuộc nàng kiểm soát, cả hai đều rõ điểm này.

- Được, ước hẹn ta nhất định sẽ tuân thủ, người ta cũng sẽ ở lại đây.

Lâm Việt mỉm cười gật đầu, không nói gì lên nằm giường.

Y biết nàng sẽ nghĩ là mình không tin và muốn nàng một mực đi theo bên cạnh, như thế ngay khi có biến với Dược tộc liền có thể dùng mạng cô ấy làm con tin.

Còn Hạ Băng sau câu đó thì trực tiếp ngồi trên ghế trong phòng.