Âm điệu của nàng không chút giận dữ, nhưng lại khiến người nghe cảm giác uy nghiêm không thể cự cãi.
- Tại hạ thất lễ.
Nam Cung Liệt cũng biết mình thất thố, chỉ đành chắp tay tạ lỗi rồi ngồi xuống.
Ngoài y ra, Hạ Cuồng Sơn, Kiếm Nộ cũng không kém phần kinh ngạc, chỉ khác là họ không nói ra miệng thôi.
- Lâm công tử xin cứ an vị, Tịch Nguyệt cáo lui.
Cầm Tiên cung kính.
Hạ Băng và Dạ Minh Nguyệt trong lòng có một vạn dấu hỏi chấm với Lâm Việt, Kiếm Si Nhi thì chợt nhớ ra công tử trước đây từng nói có cơ hội gặp mặt bằng hữu cũ.
Có thể nào là Phong Nguyệt Ngũ Tiên không?
- Cô nương Tịch Nguyệt hẳn là sắp đợi được khách nhân rồi đấy.
Lâm Việt cười nhạt nhìn đối phương bất ngờ.
- Làm sao công tử biết?
Hôm qua nàng cũng mới nhận được tin mà thôi.
- Chỉ là đoán, lại nói có thể để Cầm Tiên tự mình nghênh tiếp, hẳn không phải Bát tộc.
Tịch Nguyệt gật đầu, cảm thấy người này khá thú vị, có chút bất phàm.
- Đáng tiếc đã muộn rồi, có lẽ đại nhân đó sẽ không đến.
- Không, có lẽ nàng sẽ tìm Tửu Tiên trước.
- Sao công tử biết?
Tịch Nguyệt kinh ngạc lần thứ hai.
- Vẫn là đoán mà thôi.
Lâm Việt nhún vai ngồi xuống.
Cầm Tiên biết đối phương sẽ không tiết lộ, đành cáo lui.
Vừa đi mấy bước, chợt bên ngoài lầu Phong Nguyệt truyền đến một tiếng chim hót kinh thiên động địa!
Âm thanh dữ dội lại sắc bén, mạnh mẽ tới cực độ, chắc chắn là một con yêu thú tuyệt thế!
- Cái gì thế?!
- Đại yếu, ít nhất là Vô Kiên cảnh! Quá kinh khủng!
Tịch Nguyệt nghi hoặc nhìn Lâm Việt:
- Công tử rất quen vị kia?
- Cũng coi là vậy.
Nàng nửa tin nửa ngờ quay đi, dù sao việc này vẫn quá siêu nhiên rồi.
Đại môn lầu Phong Nguyệt, một thiếu nữ từ từ đi vào, âm thanh đại yêu cũng im bặt từ bao giờ.
Đối phương chỉ bước một bước thôi đã xuất hiện ở chính giữa lầu, hai tay chắp sau lưng, rất có phong phạm cao nhân, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.
- Hàn khí Cửu Âm? Nữ nhân này thật mạnh.
- Cường giả Vô Kiên cảnh!
Đám người lòng sinh áp lực, ngay cả Kiếm Nộ cũng bị cưỡng ép thu hồi kiếm khí về trong người.
Cầm Họa lưỡng tiên cùng bái quyền chào vị khách mới tới.
- Phong Nguyệt tộc Nam tinh vực cung nghênh tôn giả giá lâm!
Thiếu nữ lạnh nhạt gật đầu, lại bước một bước lên tầng thứ tư!
Đó là vị trí của tộc trưởng Phong Nguyệt tộc, nhưng Họa Tiên cũng không có bất cứ lời dị nghị, khiêm nhường đứng sang một bên nhường chỗ.
Cầm Tiên cũng đi lên, cung kính đi tới phía còn lại.
Cử động này cũng đủ cho người khác đoán ra phần nào địa vị của nàng.
Nữ tử này thân phận nhất định hơn xa tộc trưởng Bát tộc!
- Hai vị không cần đa lễ, ta đã gặp được Tửu Tiên, mục đích chuyến đi đã xong, lần này đến đây cũng chỉ là muốn xem qua tư thái thiêu kiêu Nam tinh vực mà thôi.
Nàng mặc dù dùng từ "thiên kiêu" nhưng trong giọng lại chẳng chút kính ý, ngược lại lộ rõ thái độ khinh thường.
Nếu Tần Vô Niệm, Tu Di đại tôn ở đây nhất định sẽ giật mình.
Vì đại yêu khi nãy là một Côn Bằng cực kỳ khổng lồ, còn cô gái kia chính là người đã sắc phong Tần Vô Niệm là đệ thập Hắc bảng!
Thiếu nữ tùy ý nói xong câu đó rồi ngồi xuống ghế, không để ý đến Tịch Nguyệt bây giờ trong lòng đang nổi lên kinh đào hải lãng.
Thật sự không thể tin được Lâm Việt lại đoán đúng.
- Bắt đầu đi.
Thiếu nữ bình thản lên tiếng, rất có khí chất thượng vị giả. Mấy thiêu kiêu Nam tinh vực phía dưới vốn cũng là nhân vật nổi danh bây giờ ngay cả nhìn lên cũng không dám.
Vì cho dù chỉ là lén nhìn nhưng nếu lỡ chọc giận Vô Kiên cảnh, hàn khí xung quanh sẽ ngay lập tức đông chết bọn họ, không thể phản kháng!
- Tửu đấu bắt đầu.
Cầm Tiên bình tĩnh lại, ra lệnh.
Những nữ tử trong ao vừa nãy lập tức bưng rượu lên.
Chân trần nhẹ bước, tửu hương phiêu đãng.
- Thơm quá!
- Rượu này có phải là tiên tửu?
- Thì ra mùi hương khi nãy là từ đây truyền tới?
Thiếu nữ cưỡi côn vẫn vô cảm, dường như khinh thường thứ rượu này.
Nhưng thực ra khi nãy đôi mắt nàng đã ánh lên một tia sáng khó mà nhận ra trong giây lát.
Thế hệ trẻ tuổi Nam Cung tộc, Phong Nguyệt tộc, Dược tộc, Kiếm tộc cùng nhau nầng chén.
Lâm Việt cũng nâng chén rượu vừa được Dạ Minh Nguyệt châm đầy.
- Hảo tửu!
Hạ Cuồng Sơn một hơi cạn ly, thỏa mãn lớn tiếng khen.
Nam Cung Liệt đối diện cũng gật đầu:
- Vào miệng thơm ngọt, nặng mà không gắt, tuyệt!
- Hạ tiểu thư, đây chính là Tửu đấu?
Liễu Vô Ngân không nhịn được hỏi.
Hạ Băng gật đầu:
- Đúng vậy, đây chẳng qua là khâu mở màn lấy phẩm tửu cho vui thôi, cơ mà cũng có chút thử thách nhỏ.
Quả nhiên, Cầm tiên lên tiếng:
- Rượu này được tộc trưởng Phong Nguyệt tộc, Tửu tiên tự tay cất...
Bên dưới thầm gật đầu, quả nhiên chỉ có Tửu tiên mới có thể cất ra được loại rượu ngon đến mức này.
Họa tiên cũng bưng đến một chén cho thiếu nữ cưỡi côn, nhưng đối phương lắc đầu từ chối, nàng cũng chỉ đành thu lại.
- Các vị đây đều là nhân tài kiệt xuất của Nam tinh vực, chẳng hay uống xong có nhận ra đây là rượu gì?
Câu hỏi đã có, vậy cũng tức là cao trào sắp đến rồi.
Nhưng vấn đề này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ.
Đều là cường giả, ngũ giác linh mẫn, rất dễ nếm ra mùi vị, thậm chí có thể dựa vào kiến thức truy ngược ra nguyên liệu để phỏng đoán tên gọi, nhưng vấn đề là... họ không có kiến thức, cả ngày không tu luyện cũng là học tập đủ loại chức nghiệp, nào có mấy ai rảnh rỗi chú tâm vào loại sự tình phong nhã này.
Cơ mà dĩ nhiên không phải ai cũng thúc thủ vô sách.
Tiêu Hàn Vũ cười một tiếng, đứng dậy chắp tay:
- Cầm tiên tử, nếu như tại hạ không lầm, đây hẳn là rượu Nữ Hồng.
Mọi người đều nhíu mày.
Chưa từng nghe qua.
Cầm tiên thần sắc không đổi, chỉ khẽ giơ tay:
- Mời Tiêu tông chủ nói rõ hơn?
Tiêu Hàn Vũ cảm giác bản thân được vạn chúng chú mục, tự tin tăng mạnh:
- Tương truyền lấy diệu khí nữ tử dung hòa vào rượu Bồ Đề, lấy vị ngọt của rượu Bồ Đề kết hợp với khí vị diệu khí đặc biệt của nữ tử chính là rượu Nữ Hồng.
- Thì ra là vậy, tông chủ Bắc Lăng tông quả nhiên lợi hại.
- Thật là uyên bác!
Tiêu Hàn Vũ trong lòng sung sướng, Hạ Cuồng Sơn một bên cũng mỉm cười.
Cái gọi là tửu đấu về bản chất cũng chỉ là tại trước mặt Cầm Họa lưỡng tiên đánh ra một chút ấn tượng.
- Buồn cười.
Đột nhiên, Nam Cung Liệt đứng dậy, hướng thượng tọa bái quyền.