- Ồ? Nam Cung thiếu chủ tựa hồ có ý nghĩ khác?
Họa Tiên cười.
Nam Cung Liệt đứng dậy, tự tin nói:
- Tiên tử nói đúng, tại hạ thực không ngờ rượu Xử Tử tuyệt vời như vậy lại bị xem thành thứ rượu Nữ Hồng cấp thấp kia, thật đáng tiếc.
- Xử Tử?
- Lại gì nữa vậy? Hoàn toàn chưa từng nghe.
Ánh mắt mọi người rơi vào Nam Cung Liệt, y nhẹ nhàng nâng chén rượu lên lắc lư rồi lại đưa lên mũi ngửi một hơi, lên tiếng:
- Rượu Xử Tử nguồn gốc từ một bản cổ tịch nhưỡng tửu xuất xứ hơn trăm năm trước, tương truyền rượu này không cần thêm bất kỳ thứ gì, chỉ dùng nước lạnh núi cao phối với mồ hôi xử nữ, ủ một thời gian tự thành tiên tửu.
- Loại mùi đặc thù này chỉ Xử Tử mới có.
Người khác ngơ ngác khó phân thật giả, Tiêu Hàn Vũ phản bác:
- Như vậy làm sao lại hình thành được mùi rượu chứ?
- Xử nữ được chọn trước đó đã uống nhiều loại hảo tửu rồi, đương nhiên mồ hôi các nàng cũng sẽ mang hương thơm của rượu, thứ ấy lẫn vào nước lạnh chính là thứ rượu Xử Tử này.
Ánh mắt y châm biếm nhìn đối phương:
- Tiêu tông chủ không phải người Bát tộc, đương nhiên không rõ loại rượu quý giá này cũng là lẽ thường tình
Lời này rõ ràng có ý hạ thấp đối phương, Tiêu Hàn Vũ dù giận nhưng cũng không thể phản bác, quả thực rượu Nữ Hồng có hơi kém sang chút.
Họa Tiên đứng ở tầng bốn vẫn im lặng nhưng cũng khẽ gật đầu.
Nam Cung Liệt thể hiện xong, hài lòng ngồi xuống.
- Mấy người xung quanh thấy thế thì đều khen ngợi lấy lòng y.
Trên lầu hai, Dạ Minh Nguyệt không để tâm, chỉ kỳ quái hỏi Lâm Việt:
- Công tử, sao ngài lại không uống vậy?
- Rượu hỏng uống làm gì?
Y âm lượng bình thường, nhưng vẫn không tránh được lọt vào tai mọi người.
Ánh mắt lại đổ dồn về phía y, tiếng xì xào nổi lên không ngớt.
- Ai vậy? Thật là cuồng vọng tự đại!
- Hình như là là người của nhị tiểu thư Dược tộc.
- Khó tin quá, dù sao cũng là rượu của Tửu Tiên cất.
- Dĩ nhiên là nói láo rồi, chẳng qua tên nhãi này chỉ muốn có chút danh tiếng mà thôi.
Đủ loại thái độ hiện ra, bên trên Cầm Tiên cũng khó hiểu, nàng cũng không nghĩ tộc trưởng mình nhưỡng tửu có vấn đề nhưng vẫn hứng thú nhìn sang Lâm Việt:
- Phải chăng Lâm công tử có cách nhìn khác, mời nói?
Thiếu nữ cũng nhìn sang, trong lòng thầm a một tiếng: "Lại là y!"
Lâm Việt không lập tức trả lời mà đứng dậy nhìn xuống thanh tuyền khi nãy ở lầu một.
Mấy nữ tử khi nãy thấy Lâm Việt nhìn chằm chằm họ, trong lòng bất giờ căng thẳng.
- Ai thất thân tự đứng ra đi.
Vừa dứt lời, Cầm Tiên, Họa Tiên đồng thời biến sắc!
Hai đạo thần niệm mạnh mẽ giáng xuống!
Trong nháy mắt một nữ tử chân như nhũn ra, sợ hãi quỳ rạp xuống.
- Tiên tử tha mạng! Tiểu nữ bị lừa!
Nhị tiên sầm mặt lại, cũng không phải giận vì đối phương thất thân, mà là thất thân còn đến cất rượu Xử Tử.
Tuy nói người tham gia có thể nhận tài nguyên tu luyện phong phú, nhưng nếu bị phát hiện thì sẽ như này đây, không những vô công mà còn phạm trọng tội!
Rượu này là Tửu Tiên đặc biệt làm ra cho hội Phong Nguyệt, bây giờ thành ra thế này, danh dự Phong Nguyệt tộc xem như tan nát.
- Đáng chết!
Họa Tiên quát lớn, diệu khí bạo phát trực tiếp giết chết nữ tử kia!
Thanh trì nháy mắt hóa huyết trì!
- Tiên tử tha mạng!
Mấy xử nữ còn lại lập tức sợ hãi quỳ xin tha!
Cầm Tiên lúc này quay sang nhìn Lâm Việt:
- Đa tạ công tử.
Y gật đầu đáp lễ.
Mấy người Dạ Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn một màn này diễn ra, không ngờ công tử cũng có kiến giải cao thâm với ẩm tửu.
- Ngài còn gì không biết không?
Dạ Minh Nguyệt thấp giọng hỏi.
- Rất nhiều, vũ trụ bao la vô tận, bí mật vô số, cho dù mười vạn năm, trăm vạn năm cũng không ai có thể tìm hiểu tường tận tất thảy.
- Mà thực ra cũng không phải chỉ mình ta nhìn ra đâu.
Y mỉm cười, nhìn thiếu nữ thần bí một chút.
Họa Tiên đang hướng mọi người xin lỗi.
Cầm Tiên thì ra lệnh cho mấy người trong hồ rượu rời đi.
Nếu không phải Lâm Việt nói ra ở đây mà để Tửu Tiên lúc trở về biết được chỉ e hơn mười xử nữ này cũng đều phải chết.
Tịch Nguyệt nhìn bầu không khí có chút gượng ép, liền nói sang chuyện khác:
- Tiếp theo là Cầm đấu.
Một nữ tử lập tức mang lên một chiếc cổ cầm.
Thân đàn khắc gọt từ một loại gỗ tốt, vừa xuất hiện đã tỏa hương thơm nhàn nhạt, mơ hồ đem mùi máu tươi tẩy đi.
Cầm Tiên đạp không đi xuống ngồi trước đàn, bên kia cũng được đặt xuống một chiếc cổ cầm khác, hình thành thế đối nghịch.
- Tịch Nguyệt đã lâu chưa đàn, các vị xin chớ trách.
Nàng lạnh nhạt nói, cũng chỉ là lời khách khí mà thôi.
- Có thể được nghe Cầm Tiên tự mình đàn mới là vinh dự của chúng ta, nào có chuyện trách móc.
- Đúng vậy, có một khúc này hội Phong Nguyệt mới thật sự là hội Phong Nguyệt.
Mọi người thần sắc bình thường, dường như cảnh máu tanh khi nãy hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến họ.
Cầm Tiên cười nhạt xem như đáp lễ, mấy lời nịnh nọt này nàng nghe cũng đã quá nhiều.
Họa Tiên trên thượng tọa lại lên tiếng:
- Các vị nếu có hứng, lúc nào cũng có thể cùng Tịch Nguyệt bổn tộc song tấu.
Đại ý chính là Cầm đấu bắt đầu!
- Hạ huynh, xem huynh thể hiện rồi.
Tiêu Hàn Vũ thấp giọng nói.
Hạ Cuồng Sơn gật đầu:
- Xem ta đây.
Đoạn, ngay khi giai điệu thứ nhất được Tịch Nguyệt gảy lên, y cũng đạp không lao tới.
Tửu đấu khi nãy đã để phía Hạ Băng chiếm hết ánh sáng, bây giờ không giành lại vinh quang thì đợi đến bao giờ?
- Hạ Cuồng Sơn, mong tiên tử chỉ giáo.
Ngay khi y chạm lên dây đàn, một đợt âm thanh huyền ảo truyền đến.
Cầm Tiên ngọc thủ xuất thần nhập hóa, biến tấu kinh người, trên mặt cổ cầm chỉ nhìn thấy từng đạo tàn ảnh như ẩn như hiện.