Hạ Băng sững sờ, kiếm Huyền Vũ và đỉnh Thánh Tâm là hai món Phong Nguyệt tộc đưa ra làm phần thưởng cho người thắng hội Phong Nguyệt kỳ này.
Nhưng bảo vật tất có người giành, muốn đoạt lấy kiếm Huyền Vũ... Chỉ e so lấy được đỉnh Thánh Tâm còn khó hơn.
"Kiếm Huyền Vũ... Muốn lấy được nó, tất phải bỏ qua đỉnh Thánh Tâm."
Hạ Băng lộ vẻ khó xử, lắc đầu:
- Chỉ lấy một thứ đã khó như lên trời... Ta không thể từ bỏ đỉnh Thánh Tâm được.
Lâm Việt cười:
- Tiểu thư quên điều kiện đầu tiên rồi à?
Hạ Băng im lặng nhìn đối phương.
Phải tuyệt đối tin tưởng.
Lâm Việt thể hiện ra khi thế lần này so với trước đó còn mạnh hơn, người lợi hại như thế, Hạ Băng thầm thắc mắc sao trước đây chưa từng nghe danh?
Theo lý thuyết, thiếu niên nổi danh của Bát tộc, hay các thiên kiêu ngoại tộc cũng đều được tình báo Dược tộc tìm hiểu kỹ càng, nhưng tất cả đều chưa từng có cái tên Lâm Việt này!
- Công tử nắm chắc lấy được cả hai món bảo bối?
Hạ Băng không đợi Lâm Việt trả lời liền đồng ý:
- Nếu thực vậy kiếm Huyền Vũ sẽ là của công tử, ta có thể đảm bảo người Dược tộc tuyệt không ngấp nghé.
Nàng biết đối phương lo lắng điều gì.
- Vậy thì tốt.
Hạ Băng lại nói:
- Công tử và mấy vị đây mời theo ta, muốn vào lầu Phong Nguyệt vẫn phải sắp xếp một chút.
Lâm Việt gật đầu, cái này y biết.
Liễu Vô Ngân và Long Lân uống nốt chén rượu liền đứng dậy đi theo.
Nơi nghỉ chân của Dược tộc là khu vực hạch tâm của lầu Phong Nguyệt, lúc Hạ Băng hưng phấn dẫn bọn họ trở về cũng cùng lúc chạm mặt Hạ Chiến mang theo ba người đi lại.
- Băng nhi, đúng lúc quá, vi phụ vừa đi gặp gia gia con, người bảo vừa vặn Huyết Sát tông cũng đến mấy vị bằng hữu có ý muốn trợ giúp chúng ta.
Hạ Chiến cười lớn, lại đến gần Hạ Băng, thấp giọng nói: "Huyết Sát tông này là người do ta vất vả mời tới, kỳ hội Phong Nguyệt này số phận nhất mạch nhà mình phụ thuộc vào họ, con nhất định phải lưu tâm đấy.
Y vừa vặn nhìn thấy đám Lâm Việt đằng sau, nghi ngờ hỏi:
- Mấy vị đây là...?
- Phụ thân, đây là phụ trợ con mời tới, lần này nhi nữ sẽ để họ xuất chiến hội Phong Nguyệt.
Lời Hạ Băng vừa ra, Hạ Chiến lập tức sầm mặt lại, ngón tay chỉ vào mặt Lâm Việt!
- Con mời mấy tên này?
Hạ Chiến lạnh lùng hỏi, dĩ nhiên là nhìn vào tu vi cả bọn cũng chỉ có một Dạ Minh Nguyệt là Siêu Thoát. Còn lại đều một màu Chuyển Luân mà thôi.
- Chưa Siêu Thoát vẫn là sâu kiến, Băng nhi, con tùy tiện tìm con chó con mèo đến tham gia hội Phong Nguyệt, có biết khiến cho Dược tộc rất mất mặt không?
- Phụ thân! Họ là trợ thủ của con, lần này nhất định sẽ thắng.
Hạ Băng cũng tức giận, không ngờ đối phương lại nửa câu không nói đã nhục mạ người mình mang tới, có chút bối rối.
Hạ Chiến còn chưa nói, ba người theo sau khi nãy đã đi lại. Người đứng đầu trên mặt có vết đao chém, nhìn tràng cảnh trước mắt bật cười:
- Hạ huynh, Huyết Sát tông dù chưa sánh được Bát tộc nhưng cũng không phải hạng tầm thường, nếu huynh đài đã có trợ thủ vậy chúng ta liền phải cáo lui rồi.
Dù nói vậy nhưng bước chân y vẫn không động, hiển nhiên là đang ép Hạ Chiến đưa ra lựa chọn.
Hạ Chiến không chút do dự chỉ vào Lâm Việt:
- Ở đây không cần các ngươi, còn không cút cho lão phu!
Liễu Vô Ngân suýt thì rút thương động thủ, nhưng cuối cùng thấy Lâm Việt vẫn bình tĩnh như nước thì lại thôi.
Hạ Băng chưa lên tiếng, lẳng lặng đánh giá mấy người kia.
Danh tiếng Huyết Sát tông cô cũng từng biết.
Đây là một thế lực khá mạnh gần với Bát tộc, Hạ Chiến có thể tìm họ làm trợ thủ có thể nói khá tốt.
Cơ mà Hạ Băng đã gặp được Lâm Việt trước đó rồi. Hơn nữa còn đã chấp thuận tất thảy đều tin tưởng y.
Nghĩ vậy, Hạ Băng hạ quyết tâm:
- Phụ thân, gia gia để con và Hạ Cuồng Sơn dẫn đoàn, việc này vẫn là để con làm chủ thôi.
- Nghịch nữ, ngươi nói gì?
Hạ Chiến không ngờ con mình vậy mà phản đối, tức giận quát:
- Mấy tên này cho ngươi bùa mê thuốc lú gì mà nói như thế? Đúng là đồ vô dụng!
- Ồ, Hạ Băng, nói thế nào ta cũng là đường ca ngươi, hô thẳng tên ta như thế là muốn khiêu khích à?
Đột nhiên, từ trong khách sạn Dược tộc đi ra một đoàn người, mà người lên tiếng chính là một công tử chừng hai mươi, khí chất cuồng ngạo, mỗi bước đi đều toát ra khí tức mạnh mẽ, có thể nhìn ra y có tu vi Tứ Dương Siêu Thoát cảnh!
Hạ Băng cau mày, đây là địch nhân lớn nhất của cô, Hạ Cuồng Sơn!
- Cuồng Sơn, Băng nhi cũng là đang vội, lại bị mấy người này lừa, đừng trách con bé. Hạ Băng, còn không xin lỗi đường ca ngươi?
Dù là trưởng bối, nhưng Hạ Cuồng Sơn hành xử khúm núm như vậy vô hình khiến địa vị Hạ Băng thấp hơn đối phương mấy phần.
Thấy thế, Hạ Cuồng Sơn cười khẩy, nhìn sang Hạ Băng trêu tức:
- Sao, Hạ thúc cũng nói rồi, ngươi còn chờ gì thế?
Hạ Băng giận dữ nhưng không biết phải làm sao, bỗng một âm thanh sau lưng vang lên:
- Tiêu Hàn Vũ Bắc Lăng tông, làm chó phản bội cảm giác vui vẻ chứ?
Tiêu Hàn Vũ sắc mặt hóa giận, lúc này mới để ý đến mấy người sau lưng Hạ Băng.
- Thì ra là mấy tên rác rưởi giỏi mồm mép, Hạ tiểu thư, không phải ta không giúp cô mà là năng lực của cô chỉ xứng với đám kiến này thôi, cũng khó cho ta lắm, cô thông cảm.
- Ngươi!
Tiêu Hàn Vũ cười lạnh, lại liếc nhìn Hạ Cuồng Sơn, người sau lên tiếng:
- Hạ thúc, mấy người tiểu bối bọn ta rất lâu chưa luận võ rồi.
Hạ Chiến căng thẳng:
- Cuồng Sơn, Băng nhi sao có thể là đối thủ của con chứ.
Hạ Băng sầm mặt lại, chỉ có Lâm Việt cười trong lòng, trong mười vạn năm y cũng tìm hiểu qua Hạ Băng, thiên phú của cô chắc chắn không thấp hơn đối phương đâu.
Cũng chỉ có Hạ Chiến hèn nhát trọng nam khinh nữ này mới xem con mình không đáng một đồng.
Hạ Cuồng Sơn nhún vai:
- Đã vậy thì gia gia lệnh ta và Hạ Băng tự tìm trợ thủ nhập hội Phong Nguyệt đúng không, để họ so tài một lần xem sao?