Chương 93: Ta mới Chuyển Luân cảnh

Kiếm Si Nhi và Dạ Minh Nguyệt tủm tỉm cười, Long Lân vươn tay kéo Liễu Vô Ngân ngồi lại ghế.

Liễu Vô Ngân sững người, mẹ nó kịch bản cũng sai quá rồi?

- Ta biết chứ, vì bọn chúng ngay từ đầu đã dưới trướng Hạ Cuồng Sơn rồi.

Lâm Việt khẳng định.

- Không thể nào, một tháng trước ta tiêu một khoản tiền lớn mới mời họ đến, chắc chắn không có chuyện đó được!

Hạ Băng liên tục lắc đầu.

Hội Phong Nguyệt kỳ này, hy vọng để nàng chiến thắng lại chính là cái bẫy do kẻ địch giăng ra?

Không thể nào!

Lâm Việt đoán ra nàng sẽ nói vậy, bình thản đáp:

- Vậy cô trả lời ta hai câu là biết ngay thôi.

- Được, ngươi nói đi.

- Đầu tiên, cô mời bọn chúng từ Bắc Lăng tông, là thuộc vùng ngoài rìa lãnh địa Dược tộc đúng chứ?

Hạ Băng gật đầu, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Biết Bắc Lăng tông ở đâu thì dễ, cái khó là...

- Sao ngươi biết ta mời ai?

- Cái này không quan trọng.

Lâm Việt không để ý đến, nói tiếp.

- Thứ hai, ba năm trước, Hạ Cuồng Sơn từng đi qua chỗ đó, lúc này Bắc Lăng tông bị các thế lực khác vây công nhưng chỗ dựa của họ là Dược tộc, thực chất Hạ Cuồng Sơn là phụng mệnh lệnh gia gia cô đến cứu viện, thậm chí còn lập được đại công, đúng không?

- Đây là việc nội bộ tộc ta, làm sao ngươi biết?

Hạ Băng chấn kinh hỏi.

Lâm Việt bước lên một bước.

- Cô hãy trả lời câu hỏi của ta.

Hạ Băng biết đối phương không đơn giản, nghiêm túc gật đầu.

- Không sai, sau khi đường ca đánh bại tam tông cứu Bắc Lăng tông thì rất được gia gia coi trọng.

- Vậy đúng rồi.

Lâm Việt mỉm cười.

- Nếu như ta nói Tiêu Hàn Vũ tông chủ Bắc Lăng tông là đại ca kết nghĩa của Hạ Cuồng Sơn, mà mấy tông môn vây công ngày ấy đã sớm vì đường ca của cô mà thần phục họ Tiêu, sự thật đằng sau cô nhìn ra chưa?

- Không thể nào!

Hạ Băng lui lại một bước, lắc đầu:

- Nếu vậy tất cả chỉ là một tuồng kịch thôi à?

- Cô cũng không tính đần.

- Chính xác hơn thì là một tuồng kịch cho gia gia cô xem, Hạ Cuồng Sơn nhận được sự coi trọng, Bắc Lăng tông thì thân cận hơn với Dược tộc, đôi bên cùng có lợi, mà cũng vì thế nên cô mới mời họ giúp đỡ, đúng không?

Hạ Băng tái mặt.

Lâm Việt nói có lý có cứ, sau khi suy ngẫm tỉ mỉ, nàng cảm giác chân tướng cho dù không phải vậy cũng không xê xích là bao.

- Các hạ rút cuộc là ai?

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể hỗ trợ cô.

Hạ Băng cảnh giác nhìn đối phương, thầm tính toàn xem đây có phải cái bẫy thứ hai của đường ca không.

- Yên tâm đi, cô đã thất bại thảm hại rồi, lúc hội Phong Nguyệt khai màn, Tửu đấu, Cầm đấu, Khí đấu, Võ đấu cô lấy gì đấu? Hạ Cuồng Sơn cũng không rảnh ép chết cô đâu.

Từng lời như gai băng sắc nhọn xuyên vào thâm tâm thiếu nữ trước mặt.

Hạ Băng cau mày, nàng có tư cách cạnh tranh với Hạ Cuồng Sơn đương nhiên cũng cực kỳ thông minh.

- Các hạ có lòng, đáng tiếc, thực lực của ngươi chỉ e chưa thể giúp được ta.

Hạ Băng biết Lâm Việt không có ác ý, giải thích:

- Lần này hội Phong Nguyệt lớn hơn nhiều, tam tộc mang người đến cũng đều là Siêu Thoát cảnh, ngươi...

- Ta mới Chuyển Luân cảnh, đúng không?

Lâm Việt cười một tiếng, bước lại gần thiếu nữ một bước!

Hạ Băng cực kỳ không thích tiếp xúc với nam tử, nhất là phụ thân nàng, Hạ Chiến, vẫn luôn mong Hạ Băng là một đứa con trai, lâu ngày khiến nội tâm nàng bị ảnh hưởng không nhỏ.

Hạ Băng theo bản năng muốn lui lại, nhưng trong nháy mắt phát giác ra thần niệm, chiến thể của mình đều bị khắc chế, một cảm giác đè nén chưa từng có xuất hiện trên người nàng!

- Ngươi!

Hạ Băng cảnh giác nhìn Lâm Việt, thể nội nhanh chóng vận công công pháp Dược tộc Thuần Hỏa Tiên Thiên công!

Đây là công pháp thành viên hạch tâm gia tộc mới có thể được truyền thừa, Hạ Băng đã sớm luyện đến thành thục không thua gì cha mình Hạ Chiến rồi.

Lại thêm tu vi Tam Dương Siêu Thoát cảnh, đối mặt một Chuyển Luân cảnh, nàng tự tin có thừa!

Nhưng mà ngay sau đó một tiếng rồng gầm vang lên trong tâm trí, Thuần Hỏa Tiên Thiên công đột ngột đình trệ như thể gặp phải thiên địch, không thể làm gì!

Công pháp, thần niệm, chiến thể đều bị áp chế, Hạ Băng muốn dùng diệu khí Siêu Thoát cảnh chống lại áp lực thì đối phương đã thu ánh mắt về.

Đúng, chỉ một ánh mắt đã khiến nàng không thở nổi1

- Ngươi!

Hạ Băng thở gấp, cả người toát mồ hôi lạnh: "Người này rất mạnh."

Họ chỉ là đứng im gần nhau bất động ở đó.

Ngoại nhân nhìn vào căn bản không phát giác ra vết tích giao tranh vừa nãy.

Chỉ có người trong cuộc Hạ Băng mới biết bản thân vừa trải qua cái gì, áp lực đáng sợ vừa nãy khiến nàng vẫn nghĩ lại mà kinh!

- Tin chưa?

Lâm Việt nhìn.

Y chỉ dùng một thành Thái Hư Hóa Long thiên cũng đủ để áp chế Thuần Hỏa Tiên Thiên công, giả như sử dụng toàn lực, Hạ Băng một thân công pháp chỉ e sẽ bị thương tổn nghiêm trọng!

- Thực lực của ngươi không tệ, nhưng hội Phong Nguyệt có tới bốn trận, nhất là Khí đấu, không thể chỉ dựa vào ngươi ta lên chiến được.

Hạ Băng hơi mệt mỏi:

- Tộc nhân khác chưa chắc sẽ giúp ta...

Dung mạo của nàng thanh thuần tịnh lệ, nhìn qua mới mười lăm mười sáu, khiến người ngắm cảm nhận ra nét đẹp nhẹ nhàng linh động.

Chỉ có điều bên trên lại phủ một tầng ưu sầu lâu ngày không tan.

Dường như thiếu nữ này từ nhỏ đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai.

Thứ cảm giác phiền muộn này ngược lại cũng khiến nàng càng thêm vừa thấy đã yêu.

- Còn có chúng ta.

Liễu Vô Ngân biết Thánh tử đại công cáo thành, thế là đứng dậy giới thiệu:

- Tại hạ Liễu Vô Ngân, là Thánh... tùy tùng của công tử, có thể trợ giúp tiểu thư đây.

- Cảm... Cảm tạ.

Hạ Băng rõ ràng giật mình vì Liễu Vô Ngân đột ngột nhảy ra, nhưng hoàn hồn lại tỉ mẩn đánh giá liền phát hiện đối phương chỉ kém một chút là có thể tiến vào Siêu Thoát cảnh rồi.

Nhưng nàng còn nhìn ra tu vi không phải là tất cả thực lực của y.

Cánh tay tráng kiện, tức người này nhiều năm sử dụng binh khí, nếu đoán không sai hẳn cũng có tạo nghệ cực kỳ thâm hậu, kết hợp lại cũng là một đối thủ đáng gờm.

Lúc này Long Lân cũng đứng lên bái quyền:

- Tại hạ Long Lân, cũng là tùy tùng của công tử.

Hạ Băng xoay người, nhìn thấy trên tay phải y gắn một sợi xích, đôi tay cường tráng không thua Liễu Vô Ngân.

Nhất là sợi xích kia kết nối với nhẫn trữ vật, dường như đầu kia của nó là một món đồ lợi hại phi thường.

Nàng cũng nhìn đến Dạ Minh Nguyệt, Kiếm Si Nhi, một người cử chỉ ưu nhã, tư dung sắc sảo, thân phận rất có thể là hào môn khuê tú, một người nhìn mảnh mai nhỏ nhắn, kỳ thực lại toàn thân mơ hồ tỏa ra kiếm khí uy mãnh, rõ ràng đã đạt tới đệ nhị cảnh Kiếm đạo.

"Xem ra người này cũng có thế lực."

Hạ Băng trong lòng mừng rỡ, chân thành nói:

- Nếu công tử đã nguyện ý giúp ta, vậy lần này đỉnh Thánh Tâm nhất định có thể đoạt tới tay...

- Chỉ là công tử muốn nhận lại cái gì, nếu làm được, Hạ Băng ta chắc chắn đồng ý.

Lâm Việt hài lòng gật đầu, đủ trực tiếp, đủ thẳng thắn, minh nhân bất thuyết ám thoại.

- Ta có hai điều kiện.

- Công tử cứ nói.

- Đầu tiên, tiểu thư phải tuyệt đối tin tưởng ta.

- Được.

Hạ Băng trịnh trọng gật đầu, bây giờ đối phương là chỗ dựa duy nhất của nàng, hơn nữa Lâm Việt cũng đem lại cảm giác trầm ổn điềm tĩnh, không có tý tuổi trẻ lỗ mãng nào cả, có thể tin. Dùng người không nghi người, đạo lý ấy nàng hiểu.

- Thứ hai, ta muốn kiếm Huyền Vũ!