- Ta không tin.
Dạ Minh Nguyệt lắc đầu, từ lúc quen biết Lâm Việt đến giờ, y dường như là một tồn tại toàn trí toàn năng vậy.
Loại người này nếu là bạn hữu cố nhiên sẽ cực kỳ an toàn, nhưng đồng thời cũng là ác mộng với kẻ địch của y.
- Khẹc khẹc.
Tiểu hầu tử nhảy nhót tới lui bên cạnh Lâm Việt.
- Muốn đi chỗ đấy à?
Lâm Việt cười nhạt một tiếng, biết con khỉ này đã ngửi được cái gì đó.
- Ừm, đi đi thôi.
Được Lâm Việt đồng ý, tiểu hầu tử vui vẻ ngẩng đầu, hàn khí tụ lại dưới chân đạp không bay vút đi.
Luồng hơi lạnh khiến người ta phải rùng mình sợ hãi kia lại khiến mấy người Dạ Minh Nguyệt ao ước không ngừng, đây chính là hàn khí Cửu Âm đặc hữu của Vô Kiên cảnh a.
Tiểu hầu tử chẳng bao lâu đã biến mất phía sau đại thụ khổng lồ.
Họ cũng không lo lắng nó gặp nguy hiểm, một mình con khỉ ấy có lẽ còn mạnh hơn cả thuyền này gộp lại chưa biết chừng.
Chiến thuyền dần hạ xuống khu vực cảng chuyên dụng, năm người lần lượt đi ra, bên cạnh cũng có mấy nhóm khác cùng đợt nữa.
"Hội Phong Nguyệt lần này xem ra náo nhiệt lắm đấy, không ít đại nhân vật xuất hiện a."
"Bát tộc tới ba, nghe đồn cả Kiếm tộc cũng xuất thủ, Phong Nguyệt tộc có lẽ làm lớn một bận rồi."
"Ha ha, còn phải nói, chí bảo kiếm Huyền Vũ xuất thế, ai mà không muốn chứ?"
"Dược tộc đấy, họ muốn đỉnh Thánh Tâm ở trong tay Phong Nguyệt tộc hơn."
Xung quanh tiếng thảo luận về hội Phong Nguyệt vang lên không ngừng.
Liễu Vô Ngân nhịn không được nghe lén vài câu lại bị đối phương phát giác, một nam tử cười lạnh nhìn y:
- Tại hạ Nam Cung tộc Nam Cung Liệt, mấy vị đây hẳn không thuộc Bát tộc?
Liễu Vô Ngân gật đầu:
- Chúng ta thực không phải người Bát tộc, là...
Y vốn muốn nhắc đến Vong Tiên tông, nhưng nghĩ lại chỗ này là Nam giới, ai mà biết đấy là đâu liền ngừng lại.
- Đại ca, nhìn là biết tiểu môn tiểu phái tới xem náo nhiệt, có khi ngay cả cửa hội Phong Nguyệt còn vào không nổi, để ý làm gì.
Nữ nhân bên cạnh Nam Cung Liệt cười mỉa mai.
- Thấm nhi nói đúng.
Nam Cung Liệt cưng chiều nhìn Nam Cung Thấm.
Người sau cao ngạo liếc mắt nhìn Liễu Vô Ngân, trực tiếp bỏ đi.
Liễu Vô Ngân ngơ ngác đứng ngây ra:
- Lão Long, ta... Không phải là bọn họ hỏi ta trước à?
Câu "để ý làm gì" của Nam Cung Thấm cứ quanh quẩn bên tai khiến y trong lòng khó chịu vô cùng.
- Ờm... Chắc là do ngươi xấu.
Long Lân chân thành đáp lời.
Mấy nữ tử không để ý đến y, im lặng biểu thị tán đồng.
Lâm Việt nhìn về phía đối phương đã rời đi, cười cười:
- Nam Cung tộc, Kiếm tộc, Dược tộc,...
Dạ Minh Nguyệt lo lắng nói:
- Thêm Phong Nguyệt tộc, không ngờ mới tới Nam giới mà Bát tộc chúng ta sắp được diện kiến phân nửa rồi.
- Có lẽ muốn ở hội Phong Nguyệt bộc lộ tài năng rất khó a.
Kiếm Si Nhi nhận xét thực lực địch ta.
Lâm Việt ngược lại nhún vai.
- Tính sau đi, bây giờ phải nghĩ cách vào trong hội Phong Nguyệt mới là chính.
Dạ Minh Nguyệt nhớ lại mấy lời Nam Cung Thấm nói vừa nãy, ngạc nhiên:
- Không phải là cần có thiếp mời gì đó chứ?
- Không, dĩ nhiên.
Lâm Việt lắc đầu.
- Vấn đề là Bát tộc sừng sững trên đỉnh Nam giới đã lâu, bọn họ khinh thường môn phái hạ lưu, mấy hoạt động cao cấp như này quyền tham dự chỉ dành cho người Bát tộc thôi.
Liễu Vô Ngân bấy giờ lên tiếng:
- Thế thì chúng ta phải gia nhập vào ba tộc tới tham dự kia, hoặc trực tiếp ở rể Phong Nguyệt tộc mới vào được à?
Long Lân liếc y, bình thản mở miệng:
- Ở rể cũng không đến lượt ngươi.
Liễu Vô Ngân sầm mặt lại:
- Lão Long, vậy ngươi hy sinh chút, ta thấy Nam Cung Thấm vừa nãy dáng dấp không tệ.
Nhị nữ đồng thời nhìn Liễu Vô Ngân, khinh bỉ.
- Ta thấy cách này khả thi đấy.
Lâm Việt cười.
Dạ Minh Nguyệt, Kiếm Si Nhi kinh ngạc nhìn y, người sau nói:
- Công tử, ngài muốn ở rể Nam Cung tộc?
Lâm Việt suýt thì phun máu.
- Ta nhìn giống thiểm cẩu đến thế à? Dĩ nhiên không phải ở rể, nhưng mà muốn lẫn vào đoàn của tiểu cô nương Dược tộc kia vẫn được.
Năm người đi vào một gian khách sạn, vừa ngồi xuống đã nghe thấy một giọng nam tử trung niên vọng lại.
- Lần này hội Phong Nguyệt nếu không lấy được đồ, ông nội con, không, nhất mạch chúng ta sẽ thật sự thất bại, tương lai Dược tộc cũng chẳng liên can gì đến nữa, Băng nhi, con xem mà làm.
Nam tử trung niên nghiêm giọng.
Thiếu nữ nghe vậy ngọc thủ trên bàn nắm chặt lại.
Nàng dung mạo cực đẹp, nhưng sức sống tuổi trẻ lại nửa phần không thấy, ngược lại hơi u ám nặng nề.
- Phụ thân, con sẽ cố gắng.
Đối phương thở dài:
- Nghe nói trợ lực con mời đều bị Hạ Cuồng Sơn cướp đi, hầy...
Nam tử đứng dậy, bất mãn thốt lên:
- Ta Hạ Chiến sao lại không có con trai chứ, thật là.
Nói xong y bực tức bỏ đi.
Dạ Minh Nguyệt nhìn ra thiếu nữ kia từ đầu đến cuối không nhúc nhích tý nào nhưng trong đôi mắt đã ầng ậng nước chỉ chực trào ra.
- Việt ca ca, kia là Dược tộc đúng không?
Dạ Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn ra Lâm Việt.
Y gật đầu.
- Mọi người đứng đây đi.
Đoạn, Lâm Việt đi thẳng tới bên cạnh thiếu nữ kia.
Lúc này, Liễu Vô Ngân thở dài một tiếng.
Long Lân nhìn thấy, cau mày hỏi:
- Thế nào?
Liễu Vô Ngân bất đắc dĩ lắc đầu quầy quậy.
- Thánh tử xem ra vẫn còn trẻ, không biết nữ tử lúc này dễ nổi cáu nhất, huống chi lại còn là tộc nhân Bát tộc, tâm cao khí ngạo từ bé, nếu nàng muốn trút giận lên ngài ấy, chúng ta phải chuẩn bị xem mà ứng cứu a.
Long Lân nghe vậy cũng nghiêm túc gật đầu.
- Có lý.
Kiếm Si Nhi và Dạ Minh Nguyệt nhìn nhau ngây người, không hiểu hai người kia lấy cơ sở gì bình luận thủ đoạn tán gái của Lâm Việt.
- Cút!
Thiếu nữ kia nghe ra tiếng bước chân hướng về phía mình, thấp giọng gắt.
Âm thanh không lớn, hiển nhiên là đang kiềm chế tâm tình, nếu Lâm Việt còn không biết khó mà lui, nhất định sẽ giống như Liễu Vô Ngân nói, bị trút giận lên người!
- Ta có thể giúp cô lấy được đỉnh Thánh Tâm.
Lâm Việt gật đầu, bỏ lại một câu trước khi quay người đi.
Thiếu nữ kia hơi giật mình, lập tức lau đi nước mắt, thấy Lâm Việt đã trở về, liền vội vàng nói:
- Chờ đã.
Lâm Việt dừng lại, nhưng không quay lại.
Thiếu nữ kia cực kỳ muốn biết người này vì sao lại biết mục đích của mình, gặng hỏi:
- Ngươi... Ngươi là ai?
Việc mình nhất định phải có được đỉnh Thánh Tâm, cũng chỉ có cao tầng Dược tộc mới biết, hầu hết tộc nhân tới đây cũng chỉ để xem náo nhiệt.
- Ta còn biết cô tên Hạ Băng, biểu ca cô Hạ Cuồng Sơn có nắm chắc đoạt được món đồ kia, vậy nên cô hẳn sẽ thua tơi bời.
Lâm Việt cười nói, vẫn không quay lại.
Hạ Băng cố cãi:
- Ta vốn có thể thắng.
Lâm Việt khinh thường nói:
- Không hề, ngay từ đầu đã không thể rồi.
- Tại sao chứ!?
Hạ Băng không cam lòng quát lên, Lâm Việt đã không quay lại, nàng dứt khoát bước vượt lên đứng đối diện y.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Băng bất giác bồn chồn, cảm thấy ánh mắt Lâm Việt thâm sâu đến đáng sợ.
Ánh mắt ấy như nhìn thấu tất thảy sự vật, bễ nghễ thế gian không gì không thể!
- Dừng tay!
Liễu Vô Ngân từ xa thấy nàng vượt lên, kém chút cho là Hạ Băng muốn động thủ, may thay vừa đứng dậy đã nghe được thiếu nữ cầu khẩn:
- Ngươi biết bọn họ tại sao lại phản bội ta đúng không?